Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 135 - Chương 135: Tiền Chuộc Tội.

Chương 135: Tiền chuộc tội. Chương 135: Tiền chuộc tội.

Lãnh Nghệ kiểm tra then cửa, sau đó vào phòng ngủ chính nơi Chu Bằng ngủ, trừ giường bừa bộn ra thì không có gì khác. Y đi tới bên cửa sổ, then cài trong, dưới cửa sổ có bàn trà và hai cái ghế. Trên bàn có khay trà, khay toàn là bụi, hiển nhiên là sau khi nữ chủ nhà qua đời, không còn ai quét dọn nữa, bàn ghế đều bẩn cả.

Đẩy cửa sổ, nhìn thấy vết vũng nước, Lãnh Nghệ vuốt râu ngẫm nghĩ một hồi rồi đóng cửa sổ lại, đi ra sau nhà.

Chu Bằng vẫn quỳ trên mặt đất bộ dạng như chết cha chết mẹ, vừa thấy bóng Lãnh Nghệ là lại kêu oan:” Đại lão gia, tiểu nhân oan quá, tiểu nhân thực sự không giết nha hoàn đó.”

“ Không à?” Lãnh Nghệ cười nhạt:” Bản huyện đã kiểm tra, tiểu nha hoàn bị giết trong vòng một canh giờ qua, nhưng vừa rồi tới đại sảnh tra hỏi, tất cả mọi người không ai ra ngoài trong khoảng thời gian đó. Vì họ ngủ cùng nhau nên có thể làm chứng cho nhau, chỉ có ngươi là không ai làm chứng, là người duy nhất có khả năng gây án, giết người.”

“ Không phải là tiểu nhân.” Chu Băng bò tới muốn ôm chân Lãnh Nghệ kêu oan, bị Thành Lạc Tiệp tóm cổ ném ra sau:

“ Không phải ngươi thì ai?” Lãnh Nghệ chỉ cửa sổ và mặt đất:” Cửa sổ còn đóng, không bị ai phá hoại, người ngoài làm sao đi vào trộm đồ của ngươi mà vu oan? Dưới cửa sổ chỉ có hai dấu chân, không còn cái nào khác, đều khớp dấu chất của ngươi. Hài thì ở trong phòng chứa củi. Hung thủ không phải ngươi thì là ai được.”

“ Đại lão gia, thực sự không phải tiểu nhân đâu mà, oan quá, oan quá.” Chu Bằng khóc lóc vật vã:

Thành Lạc Tiệp đá hắn cái nữa:” Đại lão gia, cần gì thừa lời, dùng đại hình xem hắn còn chối không?”

Chu Bằng nghe tới đại hình, sợ nín cả khóc, đến cả gai đâm chảy máu, xước tí da thịt hắn còn không chịu nổi thì làm sao chịu nổi hình phạt, lúc đó chẳng phải đánh một cái đã nhận hay sao.

“ Bản huyện hỏi ngươi vài câu, nếu không trả lời đúng sự thực sẽ dùng tới đại hình.” Lãnh Nghệ nghiêm nghị nói:

Chu Bằng như người chết vớ được cọc, rối ríu nói:” Vâng, vâng, vâng .... Đại lão gia cứ hỏi.”

“ Bản huyện hỏi ngươi, nha hoàn kia ngươi có được bằng cách nào?”

“ Nhà nó nợ tiểu nhân một vạn hai nghìn đồng, là điền tô nhiều năm. Tiểu nhân nhiều lần thu tô không được, thấy khuê nữ hắn xinh đẹp, muốn mang về làm nha hoàn trừ nợ. Cha nó không cho, tiểu nhân nói thế sẽ kiện lên quan, thiếu nợ trả tiền là thiên kinh địa nghĩa. Nói mãi hắn cũng chịu, đến khi tiểu nhân đi, hắn, hắn … đột nhiên phát bệnh, phun máu rồi chết.”

“ Hoang đường, là ngươi bức tử cha nó chứ gì?” Thành Lạc Tiệp quát:

Chu Bằng nhận ra vừa rồi quýnh quá nên nói thừa chuyện không nên nói rồi, rối rít xua tay:” Không không, thật sự không phải! Đại lão gia, phu nhân, tiểu nhân xưa nay đổi xử với hương thân trong thôn rất tử tế.”

“ Tử tế à, tử tế mà ăn cả tiền cứu tế của người khác sao? Loại người như ngươi còn sống tới lúc này là ông trời mù mắt, trời không quản ngươi, vương pháp không quản ngươi ... Vậy bản cô nương sẽ quản.” Thành Lạc Tiệp càng nói càng giận, gương mặt xinh đẹp đanh lại như sắt thép, sát khí tỏa ra ngoài:

Lãnh Nghệ kịp thời đưa tay cản lại:” Nàng đi gọi Doãn Thứu tới đây, ta có lời muốn nói:”

Thành Lạc Tiệp thù hận nhìn Chu Bằng một cái mới đi.

Nhân lúc này Lãnh Nghệ ngồi xuống, nói nhỏ với hắn:” Hiện giờ vụ án rất bất lợi với ngươi, nhưng không phải không thể thương lượng.”

Nghe tới đó Chu Bằng mừng húm, gật đầu liên hồi, cũng nhỏ giọng nói:” Đại lão gia, thực sự không phải do tiểu nhân làm, có điều tiểu nhân cũng biết, hiện giờ rất phiền toái, chỉ cần đại lão gia có thể giúp tiểu nhân thoát tội, tiểu nhân sẽ hậu tạ đại lão gia.”

“ Ừm, nha hoàn kia chết rồi, ngươi cũng nên cho nhà nó ít tiền phủ tuất chứ?”

“ Nên ạ, nên ạ.”

“ Ngươi từ nhà nó tới đây, vậy trong nhà nó còn có ai?”

“ Dạ, trừ cha nó thổ huyết mà chết thì nó còn mẹ, lão nãi nãi và mấy đứa đệ muội.”

Nghe cũng biết là một gia đình khó khăn, giờ sức lao động chính trong nhà không còn, sau này sống sao đây chứ, Lãnh Nghệ đè nén căm ghét xuống:” Vậy ngươi định bỏ ra bao nhiêu tiền phủ tuất?”

Chu Bằng thoáng ngần ngừ, vừa thấy Lãnh Nghệ quắc mắt lên nói ngay:” Dạ, dạ, năm quan.”

Một quan là một nghìn đồng, năm quan là năm nghìn cũng là năm lượng bạc trắng, Lãnh Nghệ chưa có nhận thực rõ ràng chừng này tiền với một hộ gia đình bình thường có giá trị thế nào, để cẩn thận, vẫn nói:” Ngươi giết khuê nữ nhà người ta, vậy mà bỏ ra năm quan để đuổi ăn mày à?”

Sao lại quay về chuyện cũ rồi, mặt Chu Bằng như đưa đám:” Tiểu nhân, tiểu nhân có giết nó đâu, tiểu nhân oan mà.”

“ Chứng cứ rành rành, ngươi còn cãi! Được, bản huyện không thừa lời với ngươi nữa, áp giải về nha môn dùng đại hình từ từ thẩm vấn rồi nói sau.” Lãnh Nghệ đứng dậy:

Chu Bằng hoảng quá, nhào tới ôm rịt lấy chân Lãnh Nghệ:” Đại lão gia, khoan đã, tiểu nhân trả tiền, đền nhà nó 10 quan! Không, không 30 quan, 50 quan ... Vậy 100 quan ...”

Vừa nói vừa nhìn mặt Lãnh Nghệ, thấy mặt y không đổi sắc mếu máo:” 500 quan, tiểu nhân đền nhà nó 500 quan! Đại lão gia ơi, tiểu nhân chỉ có chừng đó tiền.”

500 quan, dù mạng người chẳng thể lấy tiền ra đong đếm, nhưng số tiền này có thể giúp được người còn sống, Lãnh Nghệ gật đầu:” Được, 500 quan, cứ quyết định thế.”

“ Đa tạ đại lão gia.” Chu Bằng dập đầu, chẳng vui vì tai qua nạn khỏi buông chân Lãnh Nghệ, ngước mắt lên:” Vậy chuyện kia của tiểu nhân.”

“ Bản huyện chưa nói xong mà.” Lãnh Nghệ đi qua đi lại:” Mỗi năm thôn Hồng Tùng cứu trợ, ngươi và lý trưởng thông đồng, đem tiền cứu trợ chia cho thân thích của ngươi, còn nhà nghèo khổ thực sự như La Khổ Oa không được đồng nào, ngươi định nói gì đây?”

Chu Bằng nghe huyện thái gia nhắc tới cái tên La Khổ Oa thì biết ngay Lãnh Nghệ điều tra rồi, lại liên tưởng chuyện mặc thường phục, giấu thân phận, xem ra nhắm vào chuyện này mà tới, không phải không chối được, mà sợ chối rồi y tức giận, lại gán mình tội giết người. Cân nhắc bên nặng bên nhẹ Chu Bằng dập đầu:” Tại tiểu nhân tham lợi nhỏ, tiểu nhân đáng chết.”

“ Nếu ngươi thừa nhận đã chiếm đoạt số tiền không phải của mình, vậy thì ngươi định làm sao?”

“ Tiểu nhân sẽ trả lại toàn bộ tiền cứu tế.”

“ Vậy còn những kẻ không đáng cơ được cứu tế thì sao đây?”

“ Tiểu nhân cũng bảo chúng trả.”

Lãnh Nghệ thở phào, quan phủ thời này còn có uy lực chứ đời sau làm gì dễ dàng như vậy:” Rất tốt, có điều thôn Hồng Tùng, còn có cả thôn Biển Thạch, thôn Bảo Mã, Loa Hoàn ở bên còn rất nhiều bách tính cùng khổ, bán con bán cái, rời nhà bỏ cửa, ngươi tính làm sao?”

Chu Bằng đổ mồ hôi, cái này hắn không dám nói.

Bình Luận (0)
Comment