Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 170 - Chương 170: Đổ Dầu Vào Lửa. (2)

Chương 170: Đổ dầu vào lửa. (2) Chương 170: Đổ dầu vào lửa. (2)

Lãnh Nghệ vội vàng nói:” Bang chủ bớt giận, Nhị gia cũng là nhất thời hồ đồ.”

Thành Lạc Tiệp che mặt, nàng không rõ nên gọi đây là mưu trí hay tiểu nhân bỉ ổi nữa, ấn tượng của nàng về Lãnh Nghệ thực sự đảo lộn không nhỏ.

“ Nó không phải là nhất thời hồ đồ.” Đồ bang chủ không nén được giận, đi qua đi lại vung vẩy chân tay phát tiết:” Ta nói với nó không biết bao lần rồi, nhất định phải học cho tốt, thi lấy công danh, Đồ gia không thiếu cái gì nữa, chỉ cần có một thân phận để vinh diệu tổ tiên. Ta là kẻ thô lỗ chẳng hi vọng gì, nó tử nhỏ thông minh, là hi vọng lớn nhất của Đồ gia nhiều đời qua ... Vậy mà nó làm gì? Thằng nhãi đó, tức chết ta.”

Ở thời Tống, địa vị xã hội của văn nhân rất cao, đặc biệt là người có công danh, đây là chuyện vinh diệu tổ tông đời đời, nhất là ở vùng này Ba Châu xa xôi này, người đọc sách không nhiều như ở Trung Nguyên hay Giang Nam. Mùng một Tết nghe nói đệ đệ vẫn đọc sách, ông ta mừng lắm, giờ mới biết mình bị lừa, vậy không biết trước kia bị lừa bao lần rồi, thế nên vừa thương tâm vừa giận.

Lãnh Nghệ vờ vịt thở dài cảm thông:” Đồ bang chủ không nên gấp, đời này không được thì còn có đời sau, Đồ gia hiện giờ có của ăn của đề, muốn nuôi dạy ra con cháu thi lấy công danh chỉ là sớm muộn.”

Không ngờ đây càng là chỗ thương tâm của Đồ bang chủ:” Ta tùy thê thiếp thành bầy, nhưng cả một đứa nhi tử cũng không có. Đệ đệ này của ta từ nhỏ thông minh hoạt bát, cha mẹ lúc còn từng dặn, phải nghiêm khắc quản giáo mới thành tài được. Vậy mà thì ra nó lừa dối ta ... Ta không tha cho nó ...”

Lãnh Nghệ thu thập được không ít thông tin, vẫn đổ dầu vào lửa:” Hẳn là Nhị gia đi thăm bạn thôi, Tết mà, có gì lạ đâu?”

“ Bạn gì chứ? Toàn là lũ khốn kiếp, có gì mà thăm mới hỏi, ta nói rồi, không được ta cho phép, không cho phép nó rời viện tử.”

“ Ài, chuyện này đúng là không nên lừa bang chủ, hắn phải biết bang chủ kỳ vọng vào hắn lớn thế nào chứ? Phải khắc khổ học tập chứ, công danh đâu phải thứ dễ dàng mà có. Nhớ năm xưa ta vì đọc sách mà nhờ phụ mẫu khóa cửa nhốt mình trong phòng, gà chưa gáy đã dậy, đêm đọc sách sợ ngủ gật mà buộc tóc treo lên xà nhà ... Ôi, khổ cực biết bao cũng chỉ miễn cưỡng vào bảng vàng! Học tập là thứ không làm giả được, nếu không chỉ hỏng thôi ...”

Đồ bang chủ như tìm được người đồng cảm, thiếu điều khóc tại chỗ:” Nó đã liên tục thi hỏng ba lần, ta vốn nghĩ, hẳn là do khảo quan không tán thưởng văn chương của nó, nên tìm cho nó tiên sinh tốt nhất. Giờ mới biết, nó lừa dối đại ca nó, nó không học hành gì cả! ... Người đâu, người đâu, mau đi xem sao giờ còn chưa tới.”

Lãnh Nghệ vỗ bàn:” Té ra còn có chuyện đó, lệnh đệ thật không ra làm sao, trưởng huynh như cha, trưởng tẩu như mẹ, cả lời huynh trưởng mà cũng không nghe vậy tiên sinh nào mà dạy được? Giả sử lúc xảy ra vụ án, hắn chăm chỉ đọc sách trong phòng, gian tặc làm sao giết được tôn phu nhân, nói ra, tuy không cố ý, nhưng tội không thể tha.”

Từng câu từng chứ cứ vào tim, đúng thế, nếu nó chăm chỉ học hành làm sao ra cơ sự này, Đồ bang chủ nghe mà muốn phát cuồng.

Đồ Nhị lúc này mới tới nơi, hắn còn chưa ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, thấy ngọc bội của mình vỡ nát trên sàn liền hiểu ngay, chỉ mặt Lãnh Nghệ:” Ngươi, ngươi không giữ lời ...”

Chát!

Còn chưa kịp nói hết câu thì Đồ bang chủ xông tới hổ dữ giáng cho một cái tát, Đồ Nhị ngã lăn xuống đất, máu văng ra khỏi miệng.

Lãnh Nghệ nhìn Đồ Nhị làm vẻ mặt hổ thẹn:” Đồ nhị gia, thật xin lỗi, ngươi cô phủ kỳ vọng của huynh trưởng, lừa dối thời gian dài, làm sao ta có thể giúp đỡ che giấu được, xin lỗi, chuyện này ta không làm được.”

Thành Lạc Tiệp kêu thầm trong lòng, thôi rồi, bất giác có chút thương hại cho vị Đồ nhị gia kia.

“ Đại lão gia không phải xin lỗi nó, người sai là nó, không phải là ngài.” Quả nhiên Đồ bang chủ đá càng giận đệ đệ lăn lông lốc:” Quân súc sinh, ngươi không tự kiểm điểm, còn trách Lãnh đại nhân! Nếu không nhờ Lãnh đại nhân, ta còn bị ngươi lừa dối. Xưa nay ta coi ngươi là kiêu ngạo của Đồ gia, đợi ngày ngươi có được công danh, toại tâm nguyện cha mẹ, ta yên lòng xuống mồ. Ngươi thì sao, dám lừa dối ta .... Ta, ta đánh chết thằng súc sinh.”

Nói rồi lại muốn xông lên đánh người.

Đúng lúc này Lãnh Nghệ bước ra ngăn cản:” Đồ bang chủ bớt giận, có chuyện thong thả nói, biết đâu lệnh đệ có chuyện gấp cần xử lý, chưa kịp báo, không nên nóng, chẳng may tạo thành sai lầm không sửa chữa được.”

Đồ bang chủ khựng người, như tìm được hi vọng để bấu víu, quát:”

Nói, nói mau, rốt cuộc ngươi đi đâu? Nếu không nói rõ, ta dẫn ngươi tới trước bài vị tổ tông Đồ gia, đánh gãy chân ngươi, xem ngươi còn chạy đi đâu được?”

Đồ Nhị vẫn còn ôm miệng, một cái tát khi nãy làm hắn choáng váng, hộc máu mồm, răng lợi lung lay hết cả:” Đại ca, đệ ... đệ ...”

Đồ bang chủ vừa có chút hi vọng, thấy hắn ấp úng là biết, không có chuyện gì hay ho rồi, sôi máu:” Còn không nói, ta phế ngươi ...”

“ Đừng đừng, đệ nói ...” Đồ Nhị la toáng lên:” Đệ tìm một thanh lâu nữ tử, ở sau giả sơn ... Á ...”

Đồ bang chủ chưa đợi hắn nói hết đã cho hắn một cú đá nữa:” Hồng nhan họa thủy, có hiểu không hả, đợi đỗ đạt rồi, nữ nhân nào không tìm được.”

Lãnh Nghệ nhảy ra ngăn cản, tranh thủ quát Đồ Nhị:” Đầu đuôi thế nào, tới lúc nào rồi còn chưa chịu nói, chưa biết ăn năn sao?”

Đồ Nhị biết mình không nói, e hôm nay bị đại ca phế chân, cuống lên chẳng suy nghĩ được gì, nói cả tràng:” Khi đó đệ đang ở sau giả sơn cùng Thúy Hoa, làm, làm chuyện kia ... Nghe thấy phía tiểu viện tử có tiếng người khóc, vội bảo nàng trèo thang mà đi. Sau đó chạy về tiểu viện tử, thấy một mình Thổ Oa đang khóc dưới hành lang, rồi nhìn thấy đại tẩu nằm dưới đất, phòng ngủ và thư phòng của đệ đều bị lục tung. Đệ hỏi Thổ Oa, sao còn chưa đi gọi người, hắn nói Tiểu Thuận và Ma Kiểm đi gọi người rồi, hắn ngồi canh.”

“Đệ lại hỏi Tiểu Bình đâu, hắn nói không biết, đệ chạy đi tìm nghĩ nó cũng bị hại, không ngờ nó ngủ trên bàn, liền đá nó một cái, chửi mắng nó, nó sợ quá cũng khóc .... Đệ sợ đại ca biết mình không có ở trong phòng sẽ tức giận, nên bảo chúng nói dối, còn sai Tiểu Bình thu dọn lại thư phòng. Còn đệ đứng canh ở cổng, thấy Lưu bà từ nhà xí chạy ra, chửi mắng bà ta không chịu trông cửa để kẻ gian vào giết người. Rồi lang trung tới ...”

Bình Luận (0)
Comment