Đồ bang chủ cứ như thế đang yên đang lành đầu vỡ toác ngã xuống, máu bắn xối xả làm đám hộ vệ bàng hoàng, đến khi một kẻ hô lên "có thích khách" mới choàng tỉnh rút vũ khí ra nhìn bốn xung quanh, nhưng nào thấy thích khách đâu.
Cách đó không xa, trong tường cao của trạch viện Đồ gia, không ít bang chúng cảnh giới đã nghe thấy tiếng nổ kia, nhưng bây giờ là Tết. Thi thoảng lại có những tiếng pháo nổ đì đùng, không ít bọn trẻ con đi nhặt những quả pháo xịt chưa nổ hết, đem về lấy thuốc pháo nhồi thành quả pháo to hơn, tạo ra tiếng nổ kinh thiên động địa, làm người ta giật mình, chẳng ai chú ý. Tới tận khi nghe thấy tiếng la hét, nhìn thấy hộ vệ ở đại đường loạn như ong vỡ tổ mới rút đao nhìn bốn xung quanh, nhưng chẳng biết tấn công ai.
Đồ phủ tức thì đại loạn.
Một số ít kẻ cực kỳ trung thành với Đồ bang chủ nổi cuồng nộ, sục sạo khắp trong trạch viện tìm kiếm hung thủ, mà đáng nghi nhất là những tên hộ vệ được thuyền bang dùng tiền thuê về. Hai bên nhanh chóng chuyển từ đấu khẩu sang nói chuyện bằng đao kiếm, đám cao thủ được thuê về gần hai mươi người, võ công đều vượt trồi, là những kẻ lọc lõi giang hồ, biết lúc này chỉ có đoàn kết với nhau mới có đường sống, chiến đầu cực kỳ hung dữ.
Người thuyền bang tuy đông hơn, nhưng lòng người đã đổ vỡ, đả kích liên tiếp, khó khăn lắm ổn định được cục diện giờ đổ sông đổ biển theo cái chết Đồ bang chủ.
Đồ gia tuyệt hậu rồi! Còn đánh vì cái gì nữa? Một số lặng lẽ bỏ đi, biết sắp tới người thuyền bang ắt gặp đả kích báo thù. Một số tàn nhẫn hơn, tranh thủ cướp bóc Đồ phủ lấy kinh phí bỏ trốn.
Thuyền bang lần này hết thật rồi.
Không ai biết, cách Đồ gia không xa, trên cây hòe, Lãnh Nghệ nhìn thấy thi thể Đồ bang chủ đổ xuống trong ống nhòm, lạnh lùng nói một câu:” Ta đã nói rồi, ông trời có mắt đấy.”
Từ khi biết Liêu tri phủ sẽ xử qua quít vụ án này, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ không còn, hơn nữa thế nào cũng tuyên phán có lợi cho Đồ bang chủ, Lãnh Nghệ cũng đồng thời lên kế hoạch ám sát.
Kẻ này đáng chết trăm lần, điều này không cần nghi ngờ gì nữa.
Thế nhưng Lãnh Nghệ cứ nghĩ thuyền bang đang lúc nguy cơ tứ bề, lòng người ắt loạn lạc, sẽ không thiếu cơ hội cho y. Chẳng ngờ một loạt tiểu đầu mục theo phe Hà Hiền bi quan phủ bắt đi làm thuyền bang không những không loạn mà càng thêm trên dưới một lòng.
Đã thế bọn họ còn mời thêm mấy chục cao thủ, toàn những kẻ kinh nghiệm giang hồ, vây chặt Đồ phủ, Lãnh Nghệ thử hai lần đeo mặt nạ tiếp cận, đều bị phát hiện, phải nhanh chóng đào thoát.
Đồ bang chủ càng như gấu vào mùa đông, trốn trong hang ồ không chịu thỏ đầu ra. Toàn bộ kế hoạch của Lãnh Nghệ phá sản, y không cách nào tiếp cận Đồ bang chủ, nói gì tới ám sát ông ta thành công rồi còn rút lui.
Mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày một, huyện Âm Lăng còn một đống chuyện phải xử lý, hơn nữa tiền nhận rồi, cũng tiêu phần lớn rồi, muốn trả lại cũng không nổi nữa, Lãnh Nghệ bất đắc dĩ phải dùng viên đạn quý giá của mình ám sát Đồ bang chủ.
Đây cũng không hề là một chuyện đơn giản giơ súng lên rồi bắn, Lãnh Nghệ mất thời gian chọn địa điểm thích hợp. Đó là một cây hòe cổ thủ trong cãi ngõ nhỏ, đến tối sẽ rất ít người qua lại, dù có thì do tán lá rậm rạp, không ai chú ý tới người ở trên. Trạch viện của Đồ gia thì thực sự quá lớn, từ cây hòe tới linh đường phải tới 500 mét, đó là phạm vi gần nhất Lãnh Nghệ có thể tiếp cận mục tiêu, cũng là tầm bắn hữu hiệu cực hạn của súng bắn tỉa.
Lãnh Nghệ ngồi trên cây ở trong tư thế sẵn sàng xạ kích, y tổng cộng đếm được 8 lần Đồ bang chủ lọt vào tầm ngắm, nhưng y không ra tay, số đạn còn lại quá quý gia, ai biết tới lúc nào đó y cần phải dùng nó để giữ mạng.
Ngồi trên cây gần 5 tiếng, Lãnh Nghệ mới bắn ra phát đạn đoạt mạng kia, sau đó nhanh chóng tháo súng, cho vào vali, đeo lên lưng, trông như người bán hàng rong, men theo ngõ nhỏ mà đi.
Cùng lúc đó, từ trên nóc nhà cách đó không xa, có một bóng người đứng dậy, áo trắng như tuyết phất phơ trong gió đẹp đẽ vô song, đôi mắt chứa đầy kinh hoàng ... Đó là sự sợ hãi khi nhìn thấy tử thần cười gằn với mình.
Sáng ngày hôm sau, Lãnh Nghệ mặc quan bào chỉnh tề, hôm nay theo kế hoạch, y cùng Đổng sư gia tới chúc Tết quan viên cuối cùng ở Ba Châu. Nhưng chưa xuất phát thì có tạo đãi nha môn tới đưa thiếp mời, tới phủ nha dự tiệc.
Dự tiệc? Đây chỉ là cái cớ, Lãnh Nghệ biết mục đích thực sự là gì, dẫn đám Doãn Thứu tới phủ nha, dọc đường thấy nha dịch xuất hiện khắp nơi, còn có bóng dáng binh sĩ.
Liêu tri phủ vẫn tiếp Lãnh Nghệ ở hoa sảnh, quả nhiên vừa gặp một cái, vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm trọng, nói ngay:” Ngươi biết chưa, Đồ bang chủ bị người ta giết chết rồi.”
“ Sao?” Lãnh Nghệ kinh hãi:” Đại nhân, kẻ nào làm?”
“ Không biết.” Liêu tri phủ bồn chồn lắc đầu:” Ông ta chết ngay trước linh đường trong trạch viện, sát thủ dùng một thứ ám khí vô cùng lợi hại bắn chết, nửa đầu vỡ nát. Bản phủ đêm qua hay tin chạy tới hiện trường, thảm cảnh giống hết bang chủ Trá Nữ Bang. Lần trước điều tra cái chết của đám người Trá Nữ Bang, bản phù có mời Đồ bang chủ tới xem, ông ta không nhận ra là ám khí gì giết người, chỉ nói người này võ công cực cao cường. Không ngờ bản thân cũng chết trong tay hắn.”
“ Không thể nào, Đồ bang chủ võ công cũng cực kỳ cao cường, lại thêm bao nhiêu hộ vệ như thế, sát thủ võ công còn phải cao tới đâu chứ? Không phải lô lý sao?”
“ Đúng thế, Đồ phủ nhiều ngày đóng cửa không tiếp khách, ở trong trạch viện đều là người thuyền bang, không có người ngoài. Bản phụ đoán, hung thủ ẩn nấp trong đám hộ vệ.”
Suy đoán này cực hợp tâm ý Lãnh Nghệ lập tức tâng bốc:” Đại nhân anh minh, Đồ gia trong lúc rối ren, chắc chắn là có kẻ sinh lòng bất trắc phản bội rồi.”