Chưởng quầy kia không hiểu chuyện gì xảy ra, theo bản năng mở túi Lãnh Nghệ ném cho, mở ra thấy toàn bạc vụn tức thì sáng mắt. Còn chưa kịp vui mừng lại có một đám người xông vao, tên nào tên nấy hắc y, tay lăm lăm vũ khí, lần này ông ta không dám liều nữa rồi, quỳ sụp xuống chắp tay:” Các vị đại hiệp, muốn lấy gì cứ lấy, xin đừng giết chúng tôi.”
Đại hán đi đầu tay cầm phác đao, thuận tay ném cho ông ta một mẩu bạc vụn:” Người vừa vào đây đi đâu rồi?”
Chưởng quầy không dám nhặt, chỉ tay:” Sân sân sau ạ.”
Cả đám lập tức xông vào sân, nhìn bốn xung quanh, thấy tường bao rất cao, phải có thang mới trèo qua được, tên cầm đầu phất tay:” Hai người một tổ, y vẫn trong này thôi, cẩn thận, võ công y rất cao.”
Sáu người nhanh chóng chia làm ba tổ, tìm kiếm lầu trên lầu dưới.
Một tổ trong đó có tên gầy và tên béo, tìm kiếm lầu trên, nơi này là chỗ ở của chủ hiệu, đá gian đầu tiên, thấy một phụ nhân và một tiểu cô nương đang thêu thùa, vừa thấy bọn họ ôm chầm lấy nhau kêu kinh hãi.
Hai tên gầy béo chuyển qua gian thứ hai, bên trong có một người trung niên văn sĩ, tay cầm sách, có lẽ nghe thấy tiếng hét ở phòng bên định chạy ra, nhìn thấy hai người tay lăm lăm vũ khí liền lùi lại.
Vẫn không phải, bọn chúng tới gian thứ ba, đạp cửa phòng một cái, thấy thư sinh trẻ mặc trường bào xanh, đang ngồi sau bàn. Có lẽ vì chăm chú viết chữ nên nghe tiếng hét cũng không chắc lắm, còn đang giữ động tác nghiêng tai lắng nghe, thấy hai người kia sợ hãi ném bút đi.
Hai người nhìn thư sinh, đột nhiên xông tới, một thanh trường kiếm đâm cổ họng, một thanh đao phạt ngang lưng, phối hợp ăn ý. Tên béo hét lên:” Nhanh, hắn ở đây.”
Thư sinh đó chính là Lãnh Nghệ, tính y vốn cẩn thận, giờ đây càng cẩn thận hơn nữa, lần này ra ngoài y không chỉ mang một cái mặt nạ, mặt nạ trung niên bị phát hiện, y liền thay một cái mặt nạ thư sinh. Cái áo bào dính máu kia thực ra cũng có hai mặt, xoay một cái là thành màu khác ngay, trốn vào phòng này vờ viết chữ. Ai ngờ vẫn bị chúng nhận ra nhanh như thế.
Lãnh Nghệ hai tay hất văng cái bàn về phía hai tên gầy béo, ép chúng phải nghiêng người né tránh, lợi dụng thời cơ đó, tung mình ra khỏi cửa sổ, tóm lấy cánh cây đại thụ bên ngoài. Tay chân thoăn thoắt như khỉ, leo xuống đất.
Đối phương có tới sáu người, nếu bị cầm chân thì đứng hòng thoát thân được.
Tên béo lại hét:” Hắn nhảy qua cửa sổ rồi.”
Tên gầy không nhiều lời, cũng lao qua cửa sổ, bám cành cây, nhanh nhẹn leo xuống rồi đuổi theo. Tên béo cũng định nhảy, cuối cùng tự lượng sức mình, ây dà một tiếng dậm chân chạy xuống lầu, vừa vặn gặp bốn tên khác chạy lên, nói tên kia nhảy qua cửa sổ rồi, cùng truy đuổi.
Tên gầy khinh công không tệ đuổi Lãnh Nghệ sát gót, thấy y chạy vào một viện tử, hắn lập tức đuổi theo, cảnh giác cầm trường kiếm hộ thân tìm kiếm.
Lãnh Nghệ biết đối phương có đề phòng, khó đợi cơ hội tập kích tốt nhất, trong khi kẻ khác sẽ tới nhanh, liều lĩnh lao vào, dao đâm như điện xẹt. Tên gầy quả nhiên có phòng bị, nhảy lùi né tránh, con dao trong tay Lãnh Nghệ loang loáng đâm tới, tên gầy lại không muốn liều mạng với y, chỉ cần đồng bọn tới nơi là Lãnh Nghệ chết chắc, vì thế vừa đánh vừa la hét.
Chiến đấu với tâm lý không đầy đủ như thế, kết quả khi truy binh tới nơi chỉ thấy một cái xác không hồn.
Từ lúc xuyên việt tới nay, liên tục phải đối diện với nguy hiểm, các kỹ năng được học trước kia của Lãnh Nghệ được mài rũa vô cùng sắc bén, bất kể là theo dõi hay chống theo dõi, ẩn nấp, đột kích, nhờ nhiều lần thực chiến sinh tử mà phát huy vượt cả thứ từng học, tự đúc rút thành kinh nghiệm riêng.
Vì thế Lãnh Nghệ trốn đông trốn tây, liên tục chọn lối đi nhiều lựa chọn, khiến đối phương chia nhỏ binh lực, rồi dùng sự bất ngờ, nhanh chóng giải quyết từng tên.
Khi Lãnh Nghệ rút dao nhọn hoắt từ gáy tên cuối cùng ra, đang lau máu lên người hắn thì có tiếng hô hào, "chạy đường này, tên giết người chạy đường này", ngước đầu lên chỉ thấy một người từ cửa sổ tầng hai một căn nhà chỉ về phía y, tiếp ngay đó có tiếng bước chân rầm rập.
Bộ khoái! Được bách tính chỉ đường như thế chỉ có thể là bộ khoái và quân sĩ thôi! Chiến đấu nãy giờ khó tránh khỏi kinh động bách tính, có bộ khoái tìm tới cũng là bình thường, Lãnh Nghệ nhanh như chớp lao mình vào bóng tối.
Đối phó với đám bộ khoái càng đơn giản, đám này nhát chết lắm, bắt nạt bách tính thì hung hăng chứ gặp phải cường phỉ thì vô dụng. Quả nhiên đám này người thì đông, khí thế thì lớn, đi tới đâu cũng hô hào quát tháo ầm ĩ, không tên nào dám tách ra đi lẻ truy đuổi, thế khác gì cảnh báo sớm cho Lãnh Nghệ? Lần này y càng ung dung, lẻn vào một căn nhà trộm lấy bộ y phục, kiếm chỗ vắng vẻ thay y phục dính máu ra, ném xuống cống, ung dung đi trên đường.
Chỉ là nhớ những ngày đầu tiên tới đây, Lãnh Nghệ ăn trộm một bộ y phục để mặc thôi mà đắn đo mãi, bây giờ lại làm thuận tay như thế, giết người càng không có cảm giác gì, không khỏi buông tiếng thở dài.
Thực ra nếu mấy ngày trước, Lãnh Nghệ cũng không máu lạnh tới mức này, nhưng từ sau khi rơi xuống cái hầm toàn xác chết kia, có thay đổi mà chính bản thân y chẳng nhận ra.
Đó là chuyện đủ để ám ảnh bất kỳ ai cả đời.
Lãnh Nghệ thẳng một đường tới tửu điểm Hạnh Hoàng, nơi này có vẻ lúc nào cũng vậy, làm ăn không nóng không lạnh, đại sảnh chỉ một nửa số bàn có khách,
Chủ yếu tửu điếm này không phải loại cao cấp gì, trang hoàng bình thường, tuy món ăn khá ngon, nhưng giá không rẻ. Vì thế mà người thường không thể tới đây ăn, mà người có tiền lại chẳng chọn một nơi tầm thường như vậy.
Nếu không nhờ món ăn thực là ngon, phong phú giữ được ít khách trung thành, có lẽ dẹp tiệm lâu rồi, nhưng rõ ràng cái nơi này mở ra cũng chẳng phải kinh doanh kiếm tiền.
Cũng như lần trước, Lãnh Nghệ không trực tiếp đi vào mà lặng lẽ ẩn trong bóng tối kín đáo quan sát nơi này, đôi mắt ngập ngụa sát khí của con sói nhắm vào con mồi.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.