“ Được! Có ba người, Lý Hữu Quý, Tống Tài và Cao Phù.” Tô Đại cân nhắc một lúc rồi thong thả kể:” Lý Quý từng mắng lão thái gia nhà ta là giả từ bi, nhi tử ta nổi giận, dẫn phó nhân đi đánh cho hắn một trận, gãy tới mấy cái răng, hắn thề sẽ giết con ta.”
“ Một kẻ tên Tống Tài, nợ nhà ta không ít tiền, định dùng nương tử hắn dụ dỗ con ta để xóa nợ. Con ta tất nhiên không thích loại tiện nhân đó, ả nhiều lần quyến rũ, con ta lại thật thà nên mắc bẫy lên giường với ả. Tống Tài xông vào bắt gian, ả liền nói con ta cưỡng bức, khóc lóc muốn treo cổ. Rõ ràng là đổi trắng thay đen, con ta tức giận đánh hắn.”
Lãnh Nghệ cau mày, một lần đã đành kẻ này cứ hơi tí là ra tay đánh người, xem ra cũng là loại tiểu ác bá trong thôn chứ chẳng thật thà gì như Tô Đại nói.
Tô Đại dường như đoán được ý nghĩ của Lãnh Nghệ:” Tại hạ đã giáo huán nó mấy lần, ài, chỉ là sau này không còn cơ hội nữa.”
“ Nói người thứ ba đi.”
“ Người thứ ba là Cao Phủ, là con bạc, mê bạc thành thói, cả ngày đánh bạc với người ta, thua không trả. Hắn thua con ta, nợ rất nhiều không trả nổi, bắt bán ruộng đất trả nợ, hắn không chịu. Đệ đệ ta ra mặt nói lý với hắn, hắn không nghe còn đánh đệ đệ ta, thế là nhà ta cáo quan, hắn bị đánh đòn. Đây vốn là chuyện nha môn, hắn lại đi khắp nơi nói nhà ta ỷ thế khinh người. Cho nên lại đánh hắn một trận, đó là do hắn trêu chọc vào nhà ta ...”
“ Ta hiểu rồi.” Lãnh Nghệ cắt ngang lời giải thích vô nghĩa của ông ta:” Còn ai nữa không?”
“ Chủ yếu là ba người này, còn lại có chút va chạm lặt vặt thôi, nếu nói thù hận thì chỉ có ba kẻ.”
“ Đúng là có chuyện như vậy, nhưng hung thủ không phải ba kẻ này.” Liêu tri phủ thấy Lãnh Nghệ nhìn sang mình thì trả lời:” Lý Hữu Quý khi đó đang làm việc ngoài ruộng, rất nhiều thôn dân nhìn thấy, mà nơi hắn làm việc cách tới mười mấy dặm, nên không phải. Tống Tài càng không thể, hai ngày đó hắn tới nhà nhạc phụ ở thôn bên chúc Tết, cách sáu mươi dặm, nhiều người làm chứng trưa hôm đó hắn ở nhà thân thích ruống rượu. Cao Phủ thì bị đau bụng nhiều ngày, mỗi ngày đi mười mấy lần, nằm trên giường không đi đâu. Bên ngoài nhà hắn luôn có chủ nợ đợi, họ làm chứng hắn chỉ nằm trên giường ... Những điều này bản phủ đã điều tra xác nhận kỹ càng, không sai được.”
Lãnh Nghệ vẫn quyết định tự mình đi hỏi chuyện ba người có thù với Tô gia.
Người bọn họ tới tìm đầu tiên là Lý Hữu Quý, Thường lý trưởng dẫn đường, nhanh chân đi vào trong sân quát:” Lý Hữu Quý, tri phủ đại nhân và các vị đại nhân tới tra án, còn không mau ra nghênh tiếp.”
Lý Hữu Quý đang ở trong bếp làm cơm, nghe vậy chạy vội ra, chân tập tễnh quỳ xuống lạy liên hồi.
Lãnh Nghệ bảo hắn đứng dậy vào nhà nói chuyện, nào ngờ vừa vào đã phải ra ngay, vì nhà hắn không khác gì chuồng gia súc, thối không chịu nổi.
Thế là Thường lý trưởng sai người mang bàn mang ghế ra ngoài sân, lấy mấy cái bát sứt mẻ trong bếp, chỉ có nước nóng thay trà.
Lãnh Nghệ nhìn chân hắn hỏi:” Chân ngươi làm sao thế?”
Lý Hữu Quý cúi gằm mặt, đáp hàm hồ:” Không sao ạ.”
Lãnh Nghệ không truy hỏi:” Ngày Tô đại thiếu gia bị giết, ngươi đã ở đâu?”
“ Tiểu nhân và nương tử cùng hai đứa nhi tử làm ruộng, khi đó còn có cả nhà Long đại thúc, Tạ đại tẩu, còn có nhà Kiều phiến tử đều ở đó. Tới tận khi mặt trời lặn mới cùng về nhà. Trên đường về nghe nói Tô đại thiếu gia chết, Tô gia nhất định nói tiểu nhân làm, đánh một trận, đưa tới nha môn. Nhà bọn chúng đúng là ...” Lý Hữu Quý nói tới đó biết lỡ mồm, nhìn Thường Lý Trưởng một cái, rụt cổ lại:
Thường Lý Trưởng quát:” Ngươi nhìn ta làm cái gì? Đại lão gia hỏi sao trả lời vậy, hiểu chưa?”
Lý Hữu Quý cúi gằm mặt.
Lãnh Nghệ biết nơi này quá nhiều người khó tránh khỏi tai mắt Tô gia, khó nghe được điều cần nghe, nhỏ giọng nói với Liêu tri phủ một câu rồi đứng dậy:” Vào nhà rồi nói.”
Lý Hữu Quý cuống lên theo thói quen nhìn Thường lý trưởng:” Trong nhà bừa lắm ạ.”
“ Không sao.” Lãnh Nghệ chắp tay sau lưng đi trước, không quan tâm xung quanh bừa bộn tới chẳng có chỗ đứng chân, mùi hôi thối do thiếu vệ sinh cùng thức ăn ôi thiu, hình như còn cả múi làm người ta không muốn nhắc tới. Y vào thẳng phòng ngủ, đợi Lý Hữu Quý tập tễnh đi vào mới hỏi:” Nương tử và hài tử của ngươi đâu?”
“ Về nhà mẹ đẻ rồi ạ.”
“ Vì sao?”
Lý Hữu Quý cố kìm tiếng khóc, mồm thì đã méo đi:” Không, không sống được nữa.”
“ Vì sao?”
Lý Hữu Quý lắc đầu.
Lãnh Nghệ nói nhỏ:” Ta là truyện huyện Âm Lang, không phải quan nơi này, tri phủ mời ta tới để phá án, ngươi nói cho ta, ta không nói cho ai hết.”
Lý Hữu Quý vẫn không nói.
Lãnh Nghệ biết thế nào cũng liên quan tới Tô gia, xem ra nhà đó có vấn đề, nói:” Ngươi nên biết, quan phủ nhất định tra tới cùng vụ án này, phải tra được hung thủ, ngươi mới không bị Tô gia làm phiền, hiểu chưa? Nên ngươi cần thành thật trả lời ta, vì như thế mới có lợi cho ngươi.”
Lý Hữu Quý nghĩ một lúc rồi gật đầu, đằng nào thì chuyện còn có thể tệ hơn được nữa sao, Tô gia đã coi hắn là kẻ giết người rồi, cứ thế này làm sao sống nổi với cái nhà đó được, giả sử những lời hôm nay có truyền tới tai Tô gia cũng ăn trận đòn nữa chứ gì:” Đại lão gia muốn biết gì cứ hỏi, tiểu nhân có sao trả lời vậy, tuyệt không giấu diếm.”
“ Được rồi, vì sao ngươi nói Tô gia đại lão gia giả từ bi?” Lãnh Nghệ hỏi thật nhỏ:
“ Vì ông ta vốn là kẻ giả từ bi, cả nhà đó đều như vậy.” Nhắc tới chuyện này Lý Hữu Quý căm hận ra mặt, không nói thì thôi, nói một cái liên tuôn ra cả tràng:” Mồm thì nói lời nhân nghĩa đạo đức, lòng tàn độc hơn lang sói.”
“Tiểu nhân vay nhà ông ta năm gánh cốc, giao hẹn mùa thu trả bảy gánh. Khi thu hoạch xong, tiểu nhân đem cốc trả nợ, ông ta nói, năm nay giá lương thực cao, nếu ông ta để tới mùa thu sẽ bán được bằng mười gánh, nên bắt tiểu nhân trả mười gánh!”
“ Tiểu nhân lúc đó nói lý với họ, nhưng họ ngang ngược bắt trâu cày nhà tiểu nhân. Tiểu nhân hết sách, đành trả 10 gánh, ông ta không trả trâu, nói trâu chết rồi, coi như 10 gánh cốc kia là tiền đền, không trả nữa ... Trâu của tiểu nhân dù bán rẻ cũng được 30 gánh lương thực! Tiểu nhân không chịu, tới nói lý, họ không cho vào nhà. Sau đó tiểu nhân nghe nói Tô gia đại thiếu gia cưỡng bức nương tử của Tống Tài thì càng giận, đứng trước cửa nhà chúng là lũ sói dữ, giả tử bi. Bọn chúng liền đánh tiểu nhân một trận, gãy mấy cái răng.”