Xuân hết hạ sang, thạch lựu, du liễu dưới con mưa xanh mơn mởn, mang thêm màu xắc cho cái tòa thành một màu xịt là chủ đạo này.
Vũ bộ đầu đang ngồi ở hành lang bên cạnh phòng gác, cùng gác cổng, mấy bộ khoái, tạo đãi phét lác mình tới thanh lâu ở Ba Châu triển lộ thần uy ra sao. Cả đám người ha hả, ai chả biết nương tử hắn cầm hết tiền, đâu ra mà đi thanh lâu. Bốc phét, toàn bộ là bốc phét hết, nhưng mọi người thích nghe, với lại Vũ bộ đầu nhiều lần theo đại lão gia tới Ba Châu, biết nhiều hơn họ.
Đột nhiên thấy một nam một nữ dắt ngựa che ô đi vào, Vũ bộ đầu định quát hỏi, nhận ra là Lãnh Nghệ liền vui mừng đội mưa chạy ra, chắp tay nói to:” Đại lão gia về rồi! ... Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia.”
Lãnh Nghệ đi vào hành lang, cả đám nhường chỗ cũng rối rít chúc mừng, y không hiểu:” Ta có chuyện mừng gì chứ?”
“ Đại lão gia vinh thăng Ba Châu thông phán rồi.”
Đầu thời Tống, vì đề phòng tri châu chức quyền quá lớn, nên đặt ra chức thông phán, thông phán do hoàng đế trực tiếp ủy phái, phò tá hành chính. Tri châu muốn phát lệnh xuống dưới phải qua thông phán ký tên mới có hiệu quả, được coi là người đứng thứ hai châu phủ, hơn nữa có quyền báo cáo trực tiếp lên hoàng đế. Chủ quản binh dân, tiễn cốc, hộ khẩu, phú dịch, ngục tụng. Đương nhiên tài phán đưa ra cũng phải dâng lên tri phủ định đoạt.
Tri huyện là tòng bát phẩm, thông phán là tòng thất phẩm, nói cách khác là Lãnh Nghệ được phá cách đề bạt, thăng liền hai cấp. Có điều y nghe chỉ ngỡ ngàng chẳng có chút cảm giác vui mừng nào, thế quái nào đi một chuyến về mà thăng quan rồi? Nghe thôi đã thấy cái mùi bất chính.
Người ta thăng quan thì cố tỏ ra bình đạm, Lãnh Nghệ thăng quan lại còn phải vờ vui mừng:” Thế à?”
“ Vâng ạ! Công văn đã gửi xuống mười mấy hôm trước, bọn thuộc hạ còn đi khắp nơi trong huyện mà không tìm thấy đại lão gia, không biết phải đi đâu tìm ngài.”
Đang nói chuyện thì người lục phòng đã chạy cả tới, gồm cả Đổng sư gia, tức thì những lời chúc mừng cùng nịnh bợ vang không dứt bên tai, cả nha môn tức thì huyên náo.
Lãnh Nghệ ứng phó qua loa một chút, bảo Đổng sư gia với Khâu chủ bạ nửa canh giờ sau tới nhị đường nói chuyện. Sau đó nóng lòng dẫn Gia Trân vào nội trạch.
Sớm có tạo đãi muốn lấy lòng đã đội mưa chạy vào nội trạch bẩm báo đại lão gia trở về. Trác Xảo Nương dẫn Thảo Tuệ cầm ô ra đón, nhìn thấy Lãnh Nghệ mặt mày phong sương, da mặt xạm đen đi không ít, lại còn dính nước mưa, hiển nhiên là thời gian qua hết sức gian khổ, nàng cố nén xúc động giao ô cho Thảo Tuệ, nhún eo thi lễ tiêu chuẩn:” Quan nhân đã về.”
Lãnh Nghệ nhìn cô vợ nhỏ mặc áo vải, đeo tạp dề xanh, trên đầu quấn một dải lụa trắng, trên chiếc eo giắt một cái gàu nhỏ đựng cám cho gà, lòng dâng lên cảm giác ấm áp gia đình, chỉ muốn ôm nàng vào lòng. Tiếc rằng có nhiều người nhìn, Lãnh Nghệ chỉ có thể đúng quy củ hỏi:” Phu nhân có khỏe không?”
“ Thiếp rất khỏe, chỉ là không có tin tức của quan nhân, trong lòng rất lo lắng.” Trác Xảo Nương nhìn Gia Trân:” Quan nhân, cô nương này là ....”
Lãnh Nghệ chỉ nói là người nhà một bằng hữu ở Ba Châu, tới Âm Lăng chơi, cho nên y mời tới nhà làm khách. Trác Xảo Nương liền nắm tay Gia Trân hỏi han, hết sức thân thiết.
Quay trở về nội trạch, Trác Xảo Nương sai Thảo Tuệ chuẩn bị nước nóng cho Lãnh Nghệ tắm rửa.
Nước nóng chuẩn bị xong, Trác Xảo Nương tất nhiên tự mình pha nước, Lãnh Nghệ cởi áo nhìn nàng xoay lưng về phía mình, người hơi cúi xuống đang thêm nước nóng vào chậu nước, tư thế dụ hoặc đó làm y không nhịn được đi tới ôm lấy chiếc eo mềm mại của nàng, trìu mến hỏi:” Xảo Nương, nhớ ta không?”
Trác Xảo Nương giật mình, nàng chưa quen lắm chuyện âu yếm ban ngày thế này, e thẹn nói:” Quan nhân ...”
Lãnh Nghệ cắn nhẹ vành tai mịn màng của nàng, tay y mò xuống dưới, vuốt ve cặp mông nhỏ săn chắc, làm nàng run hết người, cố tình trêu ghẹo, y rất thích bắt nạt nàng, thích nhìn nàng xấu hổ, lặp lại câu hỏi:” Có nhớ ta không? “
Trác Xảo Nương nhịn không nổi, phải nói ra những lời xấu hổ:” Nhớ, lúc nào cũng nhớ, chỉ mong mỏi quan nhân sớm trở về với Xảo Nương.”
Trong chớp mắt ấy, đôi mắt thuần khiết ấy của dừng như cũng trở nên mơ màng, nha đầu mười mấy vô tình toát ra vẻ phong tình của thục nữ, Lãnh Nghệ người nóng ran, cúi đầu hôn cổ nàng:” Chúng ta tắm chung đi.”
Tắm chung? Hai từ này với Trác Xảo Nương mà nói thì quá kinh thế hãi tục, mặt nóng bừng như lửa đốt, hơn nữa chắc chắn là không chỉ có tắm đâu, lắp ba lắp bắp:” Quan nhân, thiếp thiếp ... Đợi đến tối có được không? Nhà có khách đó, người ta sẽ cười thiếp mất ...”
Lãnh Nghệ chỉ muốn trêu nàng thôi, nếu để nàng sợ quá mức thành không hay, không làm khó nàng nữa, ghé vào tai nàng nói:” Được, vậy đến tối nàng phải bù cho ta đó.”
Trượng phu luôn có nhiều trò xấu, Trác Xảo Nương gật đầu rồi chạy ù mất trong tiếng cười ha hả của Lãnh Nghệ.
Tắm nước nóng xong, Lãnh Nghệ chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, mỗi điều là không quen lắm với việc để tóc dài, lúc này tóc y đã dài tới quá vai rồi. Tắm xong thoải mái thả tóc xuống, mặc một bộ áo vải nhẹ trên giá, khoác thêm một chiếc áo sam xanh nhạt, sảng khoái bước ra khỏi phòng.
Trác Xảo Nương ngồi đợi từ trước, trông thấy trên trán y có mấy giọt nước lăn xuống, nàng lấy khăn chuẩn bị sẵn lau cho y. Lãnh Nghệ vừa tắm xong, tinh thần lai láng, mặc nho phục vào càng như vị công tử tiêu sái phong lưu, Trác Xảo Nương không khỏi nhìn si mê.
Lãnh Nghệ nhớ ra một chuyện, nói:” Đợi ta một chút, ta đi lấy cái này.”
Nói rồi chạy ra phòng ngoài mở hành lý lấy đồ rồi quay về, Trác Xảo Nương đang ngồi trên giường đang mở cặp mắt to đen láy tò mò nhìn y. Lãnh Nghệ đeo sợi dây chuyền bằng san hô đỏ do Trác Mã tặng lên cổ nàng.
Trác Xảo Nương ngạc nhiên cúi đầu sờ chiếc vòng đỏ rực, nhìn qua là biết thứ đắt tiền:” Quan nhân, đây là ...”
“ Khi ta ở Di Tang, giúp đầu nhân trong thôn một việc, họ tặng ta làm quà.” Lãnh Nghệ nói như vậy cũng không hoàn toàn nói dối, chỉ là không nói hết:
Trác Xảo Nương hoan hỉ chạy đi soi gương, nhìn trái nhìn phải:” Quan nhân, đẹp không?”
“ Đẹp!” Lãnh Nghệ khen thật lòng, trong mắt y, Xảo Nương luôn là đẹp nhất:” Nương tử nhà ta thiên sinh lệ chất, lại thêm cái vòng này tôn lên, càng thêm xinh đẹp.”
Trác Xảo Nương đỏ mặt:” Đa tạ quan nhân.”
Lãnh Nghệ đưa cả vòng của Đạt Mã Dát cho nàng cất đi, người thân tên đó là lãnh chủ Di Tang thì món này khỏi trả lại rồi. Lại thân mật với Trác Xảo Nương một lúc, Lãnh Nghệ cầm ô đi nhị đường.