Ngày hôm sau Lãnh Nghệ cùng Khâu chủ bạ bàn giao công việc, ông ta thành tri huyện tạm quyền, ông già này gần hết cuộc đời làm quan, rốt cuộc được toại nguyện trở thành quan phụ mẫu chấp chính một phương, trông cứ như trẻ ra vài tuổi vậy, hăng hái vô cùng.
Thực tế là chẳng có gì để bàn giao, vốn Lãnh Nghệ giao hết việc cho Khâu chủ bạ làm trước giờ rồi còn gì nữa? Đến ấn tín y còn chẳng giữ nữa là, thời gian y ở nha môn thì ít mà chạy rông thì nhiều, hoàng đế mà biết y coi quan chức mình ban tặng rẻ mạt như vậy có khi tức hộc máu.
Lãnh Nghệ về tới nội trạch thì thấy có mấy bộ quan bào, quan ngoa, quan mạo được gấp gọn gàng, bên cạnh là ít đồ cũ, tựa hồ muốn vứt đi, liền hỏi:” Những thứ này không cần nữa sao?”
Trác Xảo Nương đang cùng Thảo Tuệ thu dọn hành trang nói:” Những thứ này còn cần làm gì nữa, chàng làm thông phán, có quan phục mới rồi mà.”
“ Ừ cũng phải.” Lãnh Nghệ cầm lấy quan mạo lên, đó là đồ của vị tri huyện xấu số mà y thay thế, có chút bùi ngùi thay hắn, phủi bụi trên đó:” Đây là quan phục lần đầu ta làm quan, ta muốn giữ lại làm kỷ niệm. Ngày sau lấy ra xem, nhớ lại quãng thời gian ở Âm Lăng.”
Kỳ thực là muốn để Trác Xảo Nương giữ lại chút kỷ niệm về trượng phu thực sự của nàng, những thứ về người đó chỉ còn lại bấy nhiêu mà thôi. Đó hẳn là vinh diệu lớn nhất cuộc đời hắn, Lãnh Nghệ muốn giúp nàng lưu giữ.
Trác Xảo Nương không nghĩ gì cả, thấy trượng phu nói phải, cất ngay ngắn vào rương.
Lãnh Nghệ còn muốn mang theo cả vạn dân tán, đặt ở nha môn của mình, nhắc nhở bản thân không quên tạo phúc cho bách tính.
Hai phu thế trẻ, con cái chưa có, lần trước vì nợ nần bán sạch tài sản cả rồi, nên hành trang chẳng có là mấy, chẳng mấy chốc thu dọn xong. Sáng thu dọn, buổi chiều Lãnh Nghệ dẫn theo cả Vũ bộ đầu, Tống bộ đầu cùng vài bộ khoái dùng quen tay, thêm vào Đổng sư gia, lên đường nhậm chức.
Thông phán chủ yếu phụ trách vụ án hình danh, nói thực đây mới là chức vị phù hợp với Lãnh Nghệ hơn tri huyện chủ quản toàn bộ mọi mặt.
Đến huyện Âm Lăng có vài tháng, quá nửa thời gian Lãnh Nghệ lại chẳng ở trong huyện, muốn nói tới tình cảm hay bắn bó với nơi này thì hơi quá, có một chút cũng chẳng sâu sắc. Lãnh Nghệ tiếc mấy việc đang làm dang dở thôi, nhưng Khâu chủ bạ đang làm rất tốt, ông già đó đang phát huy nhiệt tình cuối cùng, chắc chắn đạt hiệu quả.
Đáng lẽ đây là chuyện lớn, phải tổ chức chia tay long trọng, chỉ vì Lãnh Nghệ bỏ lỡ 10 ngày rồi, không thể chậm trễ nữa, ra đi gấp gáp. Dù vậy dọc đường bách tính hay tin đi theo đội ngũ mãi, Lãnh Nghệ phải mấy lần xuống xe khuyên nhủ mọi người trở về, y ở Ba Châu sẽ không quên mọi người.
Mãi tận khi đến Thập Lý Đình rồi, Lãnh Nghệ phải lần nữa xuống xe thì bách tính mới chịu dừng lại, Trác Xảo Nương vốn rất vui vẻ vì trượng phu được thăng quan cũng vì cảnh này mà rơm rớm nước mắt.
Quãng đường từ Âm Lăng tới Ba Châu đã trở nên vô cùng quen thuộc rồi, đến tối bọn họ dừng chân ở dịch trạm Âm Lăng.
Mưa rơi suốt, Lãnh Nghệ nhớ từ lúc mình bước chân vào biên cảnh Đại Tống là mưa không ngừng, đôi lúc mưa ngớt một chút, nhưng rả rích rơi. Đêm hôm nay mưa càng lớn, cứ như có ai vốc nước liên tục ném xuống vậy, rơi rào trên mái ngói không khác gì dội bom.
Lãnh Nghệ đã đứng ở hành lang dịch trạm lâu rồi, cả sân dịch trạm đã ngập nước, cau mày nói với Đổng sư gia:” Năm nay mưa nhiều hơn mọi năm phải không?”
Đổng sư gia lo âu gật đầu:” Vâng, nhiều hơn hẳn mọi năm, từ lúc nhập hạ tới giờ, vài ba ngày lại có một trận mưa lớn.”
“ Cứ mưa thế này không phải chuyện tốt.”
“ Chỉ mong vài ngày nữa mưa ngừng, nếu không mùa màng năm nay e hỏng mất ...”
Đây là chuyện của ông trời, con người lực bất tòng tâm, Lãnh Nghệ cảm thụ sâu hơn cuộc sống gian khổ của bách tính cổ đại, nhất là nông dân. Y đã thuê được trâu cày, tổ chức được lương thực cứu đói, lại thêm xuân mưa đúng lúc, đang lúc ai nấy mong đợi vụ mùa bội thu, ấy vậy mà một trận mưa này có thể phá hoại tất cả những nỗ lực ấy.
Mà còn không thể làm được gì.
Một đêm khó ngủ, hôm sau Lãnh Nghệ vẫn lên đường sớm, đến giữa trưa, bọn họ tới được Ba Châu, cơn mưa còn chưa dừng.
Dưới làn mưa dày, bến tàu trên Ba Thủy vẫn hết sức tấp nập, hàng lên lên xuống xuống không ngừng. Thủy vận chiếm tới tên bảy phần lượng hàng hóa xuất nhập Ba Châu, vì thế thuyền bang mới mạnh mẽ như vậy.
Lần này Lãnh Nghệ không ở trọ tại khách sạn Âm Lăng nữa, mà tới thẳng nha môn Ba Châu. Gia Trân cáo từ về nhà.
Phủ nha Ba Châu từ trên xuống dưới đều biết chuyện từ lâu, thấy đoàn người Lãnh Nghệ tới nơi thì tiếp đón rất nhiệt tình, đồng thời báo Liêu tri phủ.
Liêu tri phủ rất vui vẻ, tiếp xúc đã nhiều, hai bên coi như thân thiết, ông biết Lãnh Nghệ là quan viên làm việc thực, không phải như tên Lỗ thông phán chỉ giỏi nịnh bợ. Một viên quan mang tư tưởng sợ việc đợi nghỉ hưu như ông ta, có cấp dưới như Lãnh Nghệ còn gì bằng. Ở hoa sảnh tiếp đón Lãnh Nghệ, hàn huyên một lúc, Liêu tri phủ tự mình dẫn Lãnh Nghệ tới nhà mới.
Quan viên cầm ấn thì phải ở trong nha môn, như tri phủ tri huyện, còn thông phán không có ấn, nên không có yêu cầu này. Nhưng nha môn các nơi thường tự có bố trí, ví như ở Ba Châu này, có một trạch viện chuyên môn xây dựng sau phủ nha, tuy nhỏ, nhưng được cái tinh xảo đẹp đẽ, lại có tiểu môn trực tiếp thông tới nha môn, rất thuận tiện.
Lỗ thông phán điều đi nơi khác, nhưng phó tòng trong đó được triều đình phân phối vẫn còn nguyên, phó tòng phục dịch trong nhà môn đều thẩm tra nghiêm ngặt, không chỉ thân thế thanh bạch, còn có người đảm bảo nữa.
Khi cả nhà Lãnh Nghệ tới nơi thì từ trông cửa, kiệu phu, đầu bếp, nha hoàn, bà mụ đều đã ăn mặc sạch sẽ xếp hàng nghênh đón chủ nhân mới. Trác Xảo Nương chỉ huy phó tòng mang hành lý vào phòng sắp xếp, Lãnh Nghệ theo Liêu tri phủ đi vòng quanh.