Hai bên khách sáo vài câu, phân chia chủ khách ngồi xuống, Lãnh Nghệ ngồi ở chủ vị, lên tiếng cảnh cáo: “ Bản huyện nói trước, ăn cơm thì ăn cơm, thu thuế là thu thuế, lần này bản huyện tới tra án, còn muốn thu thuế nữa. Nếu viên ngoại ngươi muốn thông qua mời cơm mời khách mà miễn trừ khoản nợ thuế lớn kia thì sai rồi, bọn ta sẽ không ăn.”
Lại viên ngoài vội khom người nói:” Tất nhiên rồi ạ, chuyện nào ra chuyện nấy, tiểu nhân sẽ không lấy chuyện này ra kiếm ân tình.”
Lãnh Nghệ ừ một tiếng, lúc này mới cầm bát đũa lên bắt đầu ăn, cơm nước quả thật không tệ, nhất là với người cả tuần chẳng được ăn bữa cơm tử tế, thịt thà tuy chế biến hơi đơn giản, nhưng số lượng đầy đủ. Khổ nỗi Lãnh Nghệ chẳng thể ăn cho thỏa thích, đủng đỉnh món này một ít, món kia một chút. Thèm lắm đấy, nhưng bề ngoài lại làm ra cái kiểu, bất quá chỉ đến thế mà thôi.
Lại viên ngoại và mấy hương thân đợi Lãnh Nghệ ăn chút cơm canh rồi mới tới mời rượu.
Không ngờ Lãnh Nghệ lại đổ rượu đi, úp ngược chén xuống:” Khi bản huyện phá án, không bao giờ uống rượu.”
Đổng sư gia và Vũ bộ đầu vốn đã nâng chén lên, thấy thế vội vàng đặt chén xuống, tất nhiên họ không dám đổ rượu đi như Lãnh Nghệ làm.
Lại viên ngoại và mấy hương thân đưa mặt nhìn nhau, thái độ của Lãnh Nghệ cứng rắn ngoài dự liệu của bọn họ. Thử thăm dò khuyên nhủ vài câu, Lãnh Nghệ căn bản không thèm để ý, bát cơm ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết:” Bản huyện ăn xong rồi, các ngươi thong thả mà ăn.”
Sau đó đi ra phía hai cái ghế ở đại đường, ngồi xuống ghế khách.
Mọi người đều rất lúng túng, tri huyện đã không ăn thì làm sao bọn họ dám ăn tiếp, từng người nói đã ăn xong, đứng dậy ngồi ở hàng ghế bên cạnh.
Lại viên ngoại vội sai người dâng trà, cười nịnh liên tục xin lỗi, nói cơm nước không hợp khẩu vị đại lão gia, xin được thứ tội.
Lãnh Nghệ không quanh co với ông ta, xua tay:” Bản huyện bắt đầu tra án, mời viên ngoại và người không liên quan lui ra khỏi phòng, đem nha hoàn Hạnh Hoa đi theo người bị hại tới đây. Bản huyện có một số vấn đề phải hỏi.”
Lại viên ngoại hôm nay vốn đã chuẩn bị rất nhiều kế hoạch, ai ngờ bước đầu tiên đã hỏng rồi, ông ta có linh cảm không lành, thái độ huyện lão gia kiên quyết như thế đành vâng dạ, ra hiệu cho mấy hương thân lùi ra, chốc lát sau Lại viên ngoại dẫn một nha hoàn đi vào, cười nịnh:” Đại lão gia, Hạnh Hoa tới rồi.”
Nha hoàn Hạnh Hoa này còn rất trẻ, dung mạo tốt, tới nơi liền quỳ xuống khấu đầu:” Nô tỳ khấu kiến đại lão gia.”
Lãnh Nghệ ra hiệu:” Ngẩng đầu lên.”
Hạnh Hoa từ từ ngẩng dầu, mắt lúng liếc liếc Lãnh Nghệ một cái, nhìn điệu bộ này rõ ràng tuy thân phận thấp kém, nhưng đối diện với tri phủ mà không hề e sợ.
Lãnh Nghệ đợi Lại viên ngoại đi rồi, giọng không có tí cảm xúc nào:” Bản huyện điều tra lại vụ án nãi nãi của các ngươi bị giết ở huyện nha, ngươi đem toàn bộ quá trình nói lại một phen đi, càng tỉ mỉ càng tốt.”
“ Nô tỳ biết rồi.” Hạnh Hoa thỏ thẻ:” Tối ngày hôm trước lão gia nói với nãi nãi của bọn nô tỳ, năm nay thu hoạch không tốt, nhưng thuế vẫn phải nộp nhiều như thế, thực sự là không nộp được, bảo nãi nãi tới huyện nha tìm đại lão gia cầu xin, xem xem có thể giảm miễn được một chút không? Sáng sớm ngày hôm đó, nô tỳ cùng nãi nãi, được hai gia đinh hộ tống xuống núi tới huyện thành. Hai gia đinh đợi ở cổng nha môn, nô tỳ và nãi nãi đi vào gặp đại lão gia ... Có cần kể lại chuyện cầu kiến đại lão gia không ạ?”
“ Không cần, nói tiếp đi.”
“ Dạ, sau khi nô tỳ và nãi nãi từ phòng đại lão gia đi ra, nãi nãi liền khóc, vừa khóc vừa đi ra ngoài. Đi một lúc thì đau bụng .... Mấy ngày hôm đó bụng nãi nãi không tốt, thường bị đau. Nãi nãi nói muốn đi nhà xí, nô tỳ liền cùng nãi nãi tới nhà xí nha môn, lúc đó đã là buổi trưa rồi, rất nhiều người tới nha môn làm việc đã rời đi, cho nên trong viện tử không có ai.”
“ Ngươi khẳng định không có ai chứ?”
“ Vâng ạ.”
Lãnh Nghệ không bình luận gì:” Nói tiếp đi.”
Đôi mắt Hạnh Hoa cứ đong đưa, nhìn cho mấy bộ đầu tạo đãi đều nhìn trộm mình cười như bọn ngốc rồi mới đắc ý thu hồi ánh mắt tiếp tục kể:” Nô tỳ ở trong sân đợi, đợi một lúc có con chó vàng đột nhiên chạy ra kéo theo một cái dây xích ...”
“ Kể rõ hơn.”
“ Dạ, khi đó nó từ trong sân vòng qua góc phòng lao ra, khiến nô tỳ giật cả mình ấy.”
“ Ừ, tiếp.”
“ Khi đó nô tỳ hình như nghe thấy giọng nãi nãi, nhưng mà không nghe kỹ, đến khi nghe kỹ lại không thấy gì nữa. Nô tỳ cho rằng mình nghe nhầm, lại qua một lúc não vẫn không thấy nãi nãi ra liền sốt ruột, đi vào gọi không thấy nãi nãi trả lời. Nô tỳ hoảng lên, đẩy cửa không được, cửa bị cài bên trong. Nô tỳ ngửi thấy mùi máu, nên càng sợ liền chạy ra gọi bộ khoái đại ca ... Khi đó vị đại ca này ở đó.” Hạnh Hoa chỉ Đinh bộ đầu:
Đinh bộ đầu liền khẽ gật đầu xác định lời nàng.
“ Các bộ khoái đại ca khác đều tới bếp ăn cơm, nô tỳ nói nãi nãi ở trong nhà xí không có động tĩnh gì, sợ là xảy ra chuyện rồi. Vị bộ khoái đại ca này liền theo nô tỳ, huynh ấy cũng không đẩy ra được, liền sai nô tỳ đi gọi người. Nô tỳ chạy ra ngoài hô hoán lung tung. Lúc này có mấy bộ khoái đại ca và thư lại đại ca đại thúc nữa nghe thấy chạy tới, họ đều theo vào sân, tới đẩy cửa mà không được, nói then cái từ bên trong rồi. Mọi người thương lượng xong, vị bộ khoái đại cá này dùng đao chém một tấm ván gỗ bên cửa.”
Lãnh Nghệ hỏi ngay:” Chém một cái là ra sao?”
“ Không ạ, phải chém mấy phát mới nát, bộ khoái đại ca bảo nô tỳ thò tay vào kéo then cửa mới mở ra được. Chỉ đẩy ra được một nửa, bị thứ gì đó ngăn lại. Nô tỳ lách qua khe hở nhìn vào, liền thấy nãi nãi nằm sấp bên trong, toàn là máu, đã chết rồi. Thì ra nãi nãi chết ngay sau cửa, cho nên cửa chỉ đẩy được một chút. Nô tỳ nhìn thấy thế thì ngất tại chỗ. Chỉ có thế.” Hạnh Hoa kể lưu loát từ đầu tới cuối:
“ Hết rồi chứ?”
“ Vâng, hết rồi ạ.”
“ Ngươi nói dối.” Lãnh Nghệ bất thình lình quát: