Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 261 - Chương 261: Không Phải Kẻ Ngốc Lại Làm Chuyện Ngu Ngốc.

Chương 261: Không phải kẻ ngốc lại làm chuyện ngu ngốc. Chương 261: Không phải kẻ ngốc lại làm chuyện ngu ngốc.

Lãnh Nghệ ngồi trong quan thự suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gọi Đổng sư gia tới.

Tình thế khẩn cấp, Lãnh Nghệ đi thẳng vào vấn đề:” Nếu như Ba Châu bị lũ lụt diện rộng, mất mùa quy mô lớn, cần phải chần tai thì bao nhiêu lương thực cơ bản mới đủ?”

Đổng sư gia nhìn Lãnh Nghệ, tựa hồ suy nghĩ hàm ý lời này của y, hồi lâu mới thong thả nói:” Đông ông, Ba Châu có hơn 10 vạn hộ, 40 vạn nhân khẩu, nếu như toàn bộ gặp thiên tai cần cứu tế. Tính theo năm, cần một trăm tám mươi vạn lượng bạc.”

Lãnh Nghệ nghe mà lạnh sống lưng, 500 lượng hoàng kim mà y có chỉ là 5000 lượng bạc, còn chẳng bằng nổi 1% tiền cứu tế. Vậy mà vừa rồi nực cười là y còn định bỏ tiền ra mua lương thực dữ trữ đề phòng, lúc cần cứu tế bách tính.

Đảo mắt một cái, số tiền quá lớn làm y sinh liên tưởng, không phải Bạch Hồng nói nhiệm vụ kia đáng giá 10 vạn lượng hoàng kim sao, nói cách khác là 100 vạn lượng bạc, chí ít đủ cầm cự tới khi triều đình cứu tế.

Lãnh Nghệ lại hỏi Đổng sư gia:” Sư gia, nếu ta có tiền thì đi đâu để mua nhiều lương thực như thế?”

“ Gần đây nhất chính là Hồ Quảng, dùng thủy lộ vận chuyển tới rất thuận tiện. Có điều hiện là thời điểm đói giáp hạt, giá lương thực đắt hơn bình thường rất nhiều.” Đổng sư gia do dự chốc lát:” Đông ông sẽ không tự bỏ tiền mua lương thực chứ?”

“ Vạn bất đắc dĩ thì chỉ đành như thế.” Lãnh Nghệ cười méo xẹo, bản thàn y biết mình đang làm chuyện ngu ngốc:

Mặc dù Lãnh Nghệ chẳng thể nói chính xác rành rẽ việc mình làm sẽ không hay ở điểm nào, cái y học là trinh sát hình sự, sở trường của y là bắn tỉa và võ nghệ, đam mê là leo núi. Chẳng có tí cái gì liên quan tới chính trị hay quốc kế dân sinh hết, biết chuyện mình làm sẽ có nhiều mặt không ổn, lại chẳng thể ngồi trơ mắt ra nhìn.

Cái chuyện bán con bán cái ở thời đại này có lẽ là điều bình thường, nhưng với Lãnh Nghệ lại là thảm cảnh nhân gian, không thể chấp nhận được, biết không nên, trong lòng lại vẫn có tiếng nói thôi thúc mình làm:” Đương nhiên chỉ là đề phòng vạn nhất.”

“ Đông ông, chuyện này có rất nhiều điều kỵ húy, mong đông ông suy nghĩ cho kỹ.” Đổng sư gia đứng dậy vái một cái thật sâu:

“ Ta tất nhiên không ném tiền qua cửa sổ. Nếu may mắn không có thiên tai, ta dùng số lương thực này bán ra kiếm tiền. Nếu chẳng may xảy ra tai họa, ta sẽ phát lương với hình thức ghi nợ, phải có ruộng thế chấp, phải có đảm bảo, lãi suất không cần cao. Như vậy hẳn không lỗ, có khi còn lãi một chút.” Lãnh Nghệ thuyết phục Đổng gia sư, vì y biết mình có tiền trong tay cũng không biết thao tác:” Có điều chẳng may có lỗ cũng không hề gì, cứu được người nào hay người nấy đi. Sư gia giúp ta chứ?”

“ Đông ông đúng là yêu dân như con, dám vì bách tính mạo hiểm, học sinh sao tiếc cái thân già này, chỉ là chuyện trọng đại, cho học sinh về tính toán kỹ càng đã ....” Đổng sư gia nửa thán phục, nửa thở dài đứng dậy cáo từ, ông ta nói thế là muốn cho Lãnh Nghệ thêm thời gian suy nghĩ cho kỹ càng:

Lãnh Nghệ thì quyết rồi, không đợi được nữa, muốn làm ngay. Theo thông lệ, Lãnh Nghệ đều đợi tới buổi tối mới đi tìm Bạch Hồng, nhưng lần này cần tranh thủ thời gian, vì thế Lãnh Nghệ quyết định lập tức tìm nàng.

Y tự nhận mình thuộc trường phái hành động hơn là trí tuệ.

Trở về trạch viện gần nha môn, Lãnh Nghệ nói với Trác Xảo Nương, hôm nay có việc trọng yếu cần suy nghĩ, muốn một mình ở thư phòng tĩnh tâm, không được ai tới làm phiền. Trác Xảo Nương biết gần đây trượng phu bận rộn nhiều việc, tất nhiên không nghi ngờ gì.

Lãnh Nghệ đến thư phòng, đóng cửa thay y phục, đeo mặt nạ da người lên, chui qua cửa sổ phía sau, leo tường mà đi, ... Động tác thuần thục hơn trộm chuyên nghiệp, không ai phát hiện, cũng không để lại dấu vết, khiến y phải tự cười giễu bản thân.

Mưa lớn sầm sập đổ xuống mặt đường, mưa dội xuống ô như tiếng trống trận, chiếc ô oằn mình chống đỡ những giọt nước mưa lớn liên tục đập vào, nhiều con đường thấp nước ngập quá mắt cá chân. Có lẽ vì khi làm cảnh sát thường tham gia hoạt động kháng lũ cứu nạn mà Lãnh Nghệ nhạy cảm hơn người Ba Châu đã yên ổn nhiều năm chăng?

Một trận mưa lớn kéo dài cả tháng trời, nếu là thời hiện đại, cả nước đã tổ chức không biết bao cuộc vận động lớn, TV suốt ngày ra rả cảnh báo người dân, quan chức cuống lên rồi ấy chứ.

Vậy mà nơi này chẳng có động tĩnh gì, làm sao bao Lãnh Nghệ không cồn cào ruột gan, y có muốn chơi trò khác người đâu, tư vị tất cả say chỉ mình ta tỉnh không hề dễ chịu.

Lãnh Nghệ tới tửu điếm Hạnh Hoàng, đây có thể coi là nơi yêu thích của tầng lớp trung lưu nhàn tản ở Ba Châu, bàn hai ba người thong thả uống rượu ngắm mưa, phản ánh tâm tình phần đông Ba Châu lúc này. Tất nhiên cũng có người phiền muộn vì làm ăn không tốt, có lo lâu mưa lớn làm mất mùa, nhưng vỡ đê à? Hẳn không mấy ai nghĩ tới chuyện đó, hoặc nghĩ thì cũng thấy chẳng làm gì được liền bỏ qua.

Hỏa kế mời Lãnh Nghệ tới nhã phòng kia, vẫn là nơi quen thuộc đó, dùng trà, chờ đợi.

Bạch Hồng tới, nàng vẫn một thân áo trắng, đeo mặt nạ, chẳng thể nhận ra được cảm xúc của nàng thế nào, đã khôi phục từ chuyện lần trước chưa? Nàng ngồi xuống đối diện với Lãnh Nghệ, thuần thục thao tác công cụ pha trà, không hỏi han gì cả.

Lãnh Nghệ lên tiếng trước:” Nói một cách ngắn gọn là hôm nay ta tới vay tiền, được không?”

Bạch Hồng không hỏi y vay tiền làm gì, đơn giản nói:” Bao nhiêu?”

Lãnh Nghệ không rào đón vòng vo:“ 180 vạn lượng bạc trắng.”

Vai Bạch Hồng run lên một cái, sau đó nói dứt khoát:” Không được, ta không cho ngươi vay, ngươi không trả nổi.”

Lãnh Nghệ ngạc nhiên:” Cô biết ta dùng tiền làm gì không mà bảo ta không trả được?”

“ Ta biết, ngươi vay tiền để chẩn tai, đó là không chỉ là chuyện ngu ngốc còn là vụ làm ăn lỗ vốn.”

“ Cô thật thông minh, làm sao cô biết?”

Nước đã sôi, Bạch Hồng thong thả rửa dụng cụ pha trà, chẳng nhìn Lãnh Nghệ:” Năm nay mưa quá nhiều, khả năng sẽ xảy ra lũ, rất nhiều người nhìn ra, ta tất nhiên cũng biết. Dựa vào những việc ngươi làm ở huyện Âm Lăng, giờ liền một lúc cần nhiều tiền như thế, chỉ có thể đem chẩn tai. Ta là người làm ăn, ngươi thích làm việc thiện là việc của ngươi, ta chỉ nhìn thấy đây là vụ cho vay nguy cơ cao. Chuyện lỗ vốn, ta không làm.”

(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.

Bình Luận (0)
Comment