“ Tối qua ta mua được từ chỗ một bằng hữu, giá không cao, tặng nàng đó.” Hoàng Cường bẹo má nương tử, trừ cái tính này ra thì nàng cũng đáng yêu lắm:
“ Đa tạ phu quân!” Tạ thị lại hôn thêm cái nữa:
Hoàng Cường cười:” Được rồi, nàng tới thư phòng trang điểm đi, sau đó tới miếu thành hoàng dâng hương, đừng quấy rầy ta. Ta mệt lắm, hôm qua ngủ muộn, ta muốn ngủ bù thêm một giấc.”
“ Vâng! Chàng ngủ ngon nhé ...” Tạ thị đỡ Hoàng Cường tới giường nằm xuống, giúp y kéo màn, sau đó quay lại bàn trang điểm, cầm ngọc trâm lên xem đi xem lại thích không thôi, còn ngâm nga vài câu. Lập tức nhớ ra phu quân nói muốn ngủ bù, vội vàng che môi, làm động tác xuỵt với nhà hoàn bên cạnh, đưa cái trâm tới.
Tòng Vân nhận lấy cái trâm, cẩn thận giúp Tạ thị gài lên mái tóc.
Tạ thị cầm gương đồng lên, hết nhìn trái lại nhìn phải, dù tóc chưa chải xong vẫn còn rối, nhưng có cái trâm tinh xảo tuyệt luân đó, dung mạo nàng trở nên hết sức mỹ lệ. Ánh mắt không nỡ rời khỏi gương, hỏi nhỏ nha hoàn:” Có đẹp không?”
“ Đẹp lắm ạ.”
“ Xuỵt! Chúng ta tới thư phòng thôi.”
Hai người chạy đi chạy lại mấy chuyến mới đem được hết đồ trang điểm tới thư phòng ở kế bên.
Tạ thị lại cầm gương lên soi, nóng lòng giục:” Mau lên, giúp ta búi tóc, để ta gài trâm vào xem thế nào?”
“ Vâng ạ.” Tòng Vân cẩn thận lấy cái trâm xuống đặt trên bàn, chải tóc rối búi thành búi tóc cao. Mở cái hộp, lấy ra thứ dược cao thơm, thứ này bôi lên mặt có thể chống dung nhan già đi.
Sau đó lấy một cái khăn lụa, thấm nước nóng, vắn khô, trải ra đắp lên mặt Tạ thị, rồi bê chậu đồng đi lấy thêm nước, đợi rửa dược cao trên mặt.
Lát sau Tòng Vân giúp Tạ thị rửa dược cao, rồi bắt đầu trang điểm, gài trâm lên cho Tạ thị, không phải nịnh, Tòng Vân phải thừa nhận, phu nhân gài cái trâm này lên đẹp hơn tới ba phần.
Tạ thị thích mê cái trâm mới của mình, nàng như đứa trẻ có được cái áo mới, khao khát đem khoe với người khác. Soi gương không đủ thỏa mãn nữa, nàng yểu điệu đi ra hành lang, nhìn thấy trù tử bê một chậu thịt lớn đi qua, vẫy tay gọi:” Đứng lại.”
Trù tử vội khom lưng cười nịnh:” Phu nhân!”
“ Ngươi đi đâu?”
“ Bẩm phu nhân, tiểu nhân đi nhồi lạp xưởng.”
Tạ thị hơi xoay người, để chiếc trâm hướng về phía trù tử:” Đi phải biết nhìn trước ngó sau.”
Trù tử chẳng hiểu cái gì, dạ dạ vâng vâng, đứng đực mặt ra đó.
Tòng Vân bực mình:” Mù mắt à, không thấy phu nhân hôm nay đổi cái trâm mới sao?”
Trù tử sực tỉnh, chưa nhìn đã rối rít khen:” Thấy ạ, tiểu nhân không dám nói, sợ lão gia nghe thấy không thích … Phu nhân hôm nay đẹp quá ạ, đẹp như tiên nữ ấy ạ:”
Tạ thị hài lòng lắm, nàng cười tít mắt:” Lão gia mua cho ta đó. Được rồi, ngươi đi đi!”
Trù tử đi rồi Tạ thị lại tới hậu hoa viên đi một vòng, làm vườn là người tinh ý, lập tức nhận ra cây trâm kia là thứ tốt, khen không ngớt miệng làm nàng cười suốt.
Tạ thị đi ra cửa, trông cửa Lão Long Đầu thấy nàng liên tục vuốt tóc thì hơi lấy làm lạ, nhưng cũng rất nhanh nhận ngay ra cây ngọc trâm mới, khen lấy khen để.
Trong nhà cũng không phải là quá giàu có, cho nên không có xe ngựa, Tạ thị sai Lão Long Đầu đi gọi một cái xe ngựa, nàng đi dâng hương.
Nha hoàn Tòng Vân nói nhỏ:” Phu nhân, Lão Long Đầu này mê rượu chè cờ bạc, phu nhân cho ông ta nghỉ đi, tìm người khác, nếu không sớm muộn cũng có chuyện.”
Tạ thị tâm tình tốt, chỉ cười:” Nam nhân mà, có ai là không rượu chè cờ bạc đâu, nhãn quang ông ta không tệ, nhìn ra cái trâm này của ta quý giá. Chứng tỏ đầu óc vẫn tỉnh táo.”
“ Dạ.” Tòng Vân lại nói:” Phu nhân, cái trâm này là thứ cực phẩm, chúng ta đi dâng hương, miếu thành hoàng lại là nơi đông người hay chen chúc, nếu trộm nhìn thấy lấy mất thì sao?”
Tạ thị nghe thôi đã sờ vội lên đầu, cứ như có trộm lấy trâm của nàng vậy, trong lòng rất mâu thuẫn, nàng muốn khoe cái trâm, nhưng cái trâm đẹp như vậy, đúng là rất có khả năng bị kẻ gian trộm mất, cắn môi suy nghĩ một lúc mới gật đầu:” Ngươi nói đúng, chuyện này không thể không đề phòng. Hay là không nên mang cây trâm quý này theo, cứ dùng cái cũ, về rồi lại gài cũng không muộn.”
“ Đúng ạ, nô tỳ giúp phu nhân mang về cất đi.”
Tòng Vân cẩn thận tháo cây ngọc trâm khỏi búi tóc Tạ thị, chạy nhanh qua giếng trời, vào thư phòng. Chẳng mấy chốc chạy ra đóng cửa phòng lại, lấy cái trâm đồng mang ra.
Sấm trên trời nổ uỳnh uỳnh nãy giờ, rốt cuộc trút mưa xuống.
Lão Long Đầu quay về bẩm báo đã thuê được xe ngựa, đang đợi bên ngoài rồi đưa cho hai chủ tớ hai cái ô.
Trời mưa to, Tạ thị không thay đổi ý định, che ô dặn dò mọi người không được tới phòng ngủ quấy rầy lão gia nghỉ ngơi. Căn dặn xong mới rời nhà lên xe, tới thẳng miếu thành hoàng.
Ba Châu chỉ có duy nhất một miếu thành hoàng thôi, quanh năm hương khói tấp nập, thậm chí còn sinh ra một cái chợ trước miếu, chuyên bán đồ phục vụ cho người dâng hương, từ cái chợ nhỏ biến thành cái chợ lớn bán đủ thứ lúc nào không hay. Khi họ tới nơi thì sân rộng phía trước miếu đã bị nước mưa làm ngập rồi, chỉ có số ít người mặc áo tơi cố gắng bán hàng, nhưng mọi người chỉ muốn đi thật nhanh, nên buôn bán ảm đạm.
Hai chủ tớ Tạ thị dẫm qua sân ngậm nước vào miếu, hài ướt sũng.
Giũ giũ mép váy dính nước bẩn, Tạ thị nhìn quanh, bên trong không ít người, đa phần đều ngẩng đầu nhìn cơn mưa xối xả. Hiển nhiên là những người đi dâng hương mà không mang ô.
Tạ thị đắc ý cầm ô che mưa che mưa đi qua mặt họ, lòng đôi chút nuối tiếc nếu nàng gài cái trâm kia thế nào cũng khối người xuýt xoa. Đi miếu thành hoàng thực chất còn là đi chơi, gặp gỡ bạn bè, tán gẫu, dạo chợ thành hoàng, chỉ vì trời mưa mà các mục khác bị cắt hết. Tạ thị tới trước tượng thần ở đại điện, bỏ tiền mua hương hỏa, thắp hương cầu khấn rất lâu mới quay về.
Trời vẫn mưa to, ướt sườn sượt khó chịu, được cái làm thời tiết mát mẻ dễ chịu, cửa phòng ngủ đóng im ỉm. Tạ thị nghĩ, chắc là thời tiết tốt nên trượng phu chưa dậy, cũng nên đánh thức rồi, ngủ nhiều quá, buổi trưa ăn cơm không ngon. Vừa đẩy cửa đi vào đã ngửi thấy một mùi máu tanh tưởi, dưới đất còn có một vũng máu.
Tạ thị mặt tái đi, chạy nhanh tới vén rèm, tức thì thấy trượng phu nằm ngửa mặt trên giường, mắt phải máu me đầm đìa, thuận theo má chảy xuống, ướt quả đầu giường rồi chảy xuống đất. Tạ thị hồn siêu phách lạc, thét lên rồi ngã xuống đất, ôm mặt không dám nhìn.
Tòng Vân xông ra khỏi phòng la lên:” Không hay rồi, lão gia bị giết rồi! Người đâu, mau tới đây.”