Mây đen hoàn toàn bao phủ lấy cả Ba Châu, chỉ cần nhìn lên là thấy tia chớp chiếu rọi bầu trời, sấm sét nổ đì đùng, ông trời như muốn ra uy với con người. Không có hi vọng gì nữa, một thảm họa đang tới, tuy vụ án châu báu hoàng gia đang lúc khẩn yếu, nhưng tâm tư của Lãnh Nghệ hoàn toàn đặt vào việc chống lũ.
Suốt ngày y dẫn người của nha môn đi thị sát đê điều các ngươi, nước sông tiếp tục dâng cao. Lãnh Nghệ bất chấp người khác nói gì, bỏ tiền mời phú hào trong thành ăn cơm, thỉnh cầu họ quyên góp gia cố đê.
Đúng như Liêu tri phủ đoán, đám người này cũng nể mặt y là thông phán góp tiền, mỗi nhà góp vài lượng bạc tới chục lượng, cộng lại chỉ hơn 100 lượng.
Lãnh Nghệ không chê ít, đem số tiền này mua bao tải, tổ chức dân tráng đào cát đổ vào bao, dùng gia cố đê. Ngoài ra còn sai dân tráng đi tuần nhất là đoạn xung yếu, một khi phát hiện nước tràn đê, lập tức dùng bao cát gia cố.
Các nơi trong khắp toàn thành liên tục cấp báo, nước đã lên tới mép đê, chỉ một thước nữa thôi là tràn qua, mà mưa thì không có dấu hiệu dừng lại. Số bao cát Lãnh Nghệ chuẩn bị trước đó đã dùng hết, chỉ cần một nơi có vấn đề là thảm họa sẽ ấp xuống.
Lãnh Nghệ thị sát đê xong thì vội vàng trở về nha môn, trên đường đi thấy rất nhiều bách tính đang di chuyển vật dụng trong nhà lên nơi cao hơn, cũng có người gói thùng lớn bọc nhỏ chất lên xe, chuẩn bị chạy khỏi thành, đường phố khắp nơi hỗn loạn, sai dịch chạy khắp nơi duy trì trật tự. Một số kẻ thừa cơ trộm đồ, dẫn tới vụ ẩu đả lẻ tẻ diễn ra khắp nơi.
“ Mặc kệ họ.” Thấy sau dịch đi cùng mình định vào can ngăn một vụ đánh nhau, Lãnh Nghệ gạt đi, những chuyện này hiện trở thành quá nhỏ nhặt rồi:
Từ trên kiệu nhảy xuống, Lãnh Nghệ chẳng kịp che ô, chạy thẳng tới thiêm áp phòng.
“ Lãnh đại, có chuyện gì mà hốt hoảng thế, bình tĩnh, bình tĩnh đã nào, trời không sập được đâu.” Liêu tri phủ thấy Lãnh Nghệ ướt như chuột lột chạy vào thì bảo người pha cho y cốc trà uống cho trấn định:” Chúng ta là quan viên triều đình, là tấm gương cho bách tính nhìn vào, nghi thái ...”
“ Đại nhân, mời theo ti chức lên đê, đại nhân sẽ thấy nguy hiểm tới gần thế nào ...” Lãnh Nghệ muốn điên rồi, không quan tâm tới ông ta lải nhải cái gì nữa, đứng ngoài sân mặc cơm mưa tầm tã ướt người, quát tháo:” Người đâu, chuẩn bị ngựa đi ... Dìu đại lão gia lên ngựa.”
Có hai tên tạo đãi chạy tới, một che ô cho Lãnh Nghệ, bị y đá cho ngã lộn nhào.
Liêu tri phủ vẫn cho rằng Lãnh Nghệ nhiệt tình thái quá, chuyện bé xé ra tao, chỉ là biết thời gian qua y chạy đôn chạy đáo khắp nơi, không nỡ phủ định nhiệt tình của y, lắc đầu đứng lên:” Bản phủ ngồi kiệu là được.”
“ Không kịp chuẩn bị kiệu, hơn nữa kiệu không thể lên đê ...” Lãnh Nghệ chỉ Doãn Thứu:” Mau, đưa đại lão gia lên ngựa.”
Sai dịch khác không dám nghe lời Lãnh Nghệ, Doãn Thứu luôn đi cùng y, biết tình hình thực sự nguy lắm rồi, chạy tới thì thầm bên tai Liêu tri phủ vài câu. Rốt cuộc trên mặt ông ta cũng lộ vẻ căng thẳng, leo lên mình ngựa, tạo đãi đi bộ không cách nào che ô cho ông ta, ông ta đành tự cầm.
Nha môn xây ở nơi có địa thế cao trong thành, cho nên đường xá vẫn khô ráo, đã có không ít bách tính tới đây nương nhờ thân thích, quảng trường rộng rãi trước nhà môn đã như trại tị nạn thu nhỏ.
Tiếp tục chạy men theo con đường lát đá, càng đi về phía đê, nước ngập càng nhiều, cũng có càng nhiều bách tính chạy ra khỏi thành.
Mưa quá lớn, Liêu tri phủ không nhìn rõ đường, chỉ mặc cho tạo đãi dẫn ngựa đưa đi.
Cuối cùng cũng tới nơi rồi, Liêu tri phủ nhiều năm không cưỡi ngựa, chạy một lúc mà cảm giác xương già tan ra, ông ta chẳng còn lòng dạ nào oán thán, chạy nhanh lên đê. Tầm mắt vừa nhìn thấy Ba Hà thường ngày nước chảy êm đêm đã thành sóng cả cuồn cuộn, nước liên tục liếm lên mép đê. Bãi sông thường được bách tính tận dụng trồng hoa màu không thấy nữa, bến tàu bị sóng đánh tan nát, con sông như rộng gấp đôi, biến thành thủy long liên tục quằn quại giãy dụa, như muốn thoát khỏi trói buộc của bờ đê xông ra.
Như để cho hợp cảnh, một tia sét ngoằn ngoèo như muốn bửa đôi bầu tời, tiếp uỳnh một tiếng chấn thiên động địa, làm màng nhĩ người ta ù đi.
Lãnh Nghệ vuốt nước chảy trên mặt, hét lên:” Đại nhân, nơi chúng ta đang đứng là vùng trung du của Ba Hà, nước cách mép đê chỉ nửa thước thôi. Trưa nay ti chức đi thị sát còn cách hơn một thước, dựa theo tốc độ này, chỉ sáng mai thôi, toàn thành sẽ bị nhấn chìm.”
Liêu tri phủ thấy nước dâng cao quá mực nước cao nhất mình từng thấy, ông ta thậm chí không dám đứng sát bờ đê, chỉ sợ bất thình lình một cơn sóng nào đó làm để lở xuống kéo mình theo dòng lũ. Ông ta không bình tĩnh nổi nữa, nơi này đê khá cao, nơi khác thế nào? Dù gì làm quan Ba Châu đã lâu, chỗ nào đê dày, chỗ nào đê mỏng ông ta rõ nhất, lập tức lên ngựa, phóng men theo bờ đê, đi được một đoạn dừng lại, hối hả chạy lên xem xét.
Còn may đại khái nơi này còn một thước nữa, đó là công của vô số bao cát lập thành đoạn đê tạm chặn nước, nhưng đây là chỗ nguy hiểm nhất, độ dày của đê không đủ, ông ta đã thấy nước thấm qua đê chảy xuống. Cả đoạn đường dưới đê cũng biến thành sông, bách tính nơi đó đã chạy cả, không còn một bóng người.
Nơi này không thể nói trước được gì nữa, đê sẽ vỡ bất kỳ lúc nào, nước tràn vào Ba Châu, không biết bao nhiêu nhà cửa bị phá hủy, bao nhiêu bách tính mất mạng. Đây không phải đồng trốn, có bốn tường thành chặn lại, nước sẽ không chảy đi, kết quả là ....
Ba Châu sẽ thành biển nước.
Liêu tri phủ hoảng loạn kêu lên:” Mau, mau, triệu tập dân tráng, gia cố đê.”
Không ngờ Lãnh Nghệ lại là người nói:” Đại nhân chúng ta không có tiền.”
Liêu tri phủ gấp tới dậm chân:” Thì triệu tập phú hào thương cổ toàn thành, để bọn họ lên đê mà xem, cho bọn họ chứng kiến, đê mà vỡ bọn họ cũng không thoát. Bọn họ gia nghiệp lớn, kịp mang hết sao?”
Lãnh Nghệ như cố tình làm khó, không đi ngay mà ở đó lải nhải:” Đại nhân, ti chức làm rồi, bọn họ mỗi nhà nộp có mấy lượng bạc, cộng lại hơn trăm lượng ...”
“ Trăm lượng thì làm được cãi gì ....” Liêu tri phủ nổi giận, hai mắt trợn tròn:” Bản quan quyên trước 100 lượng, nói với bọn chúng như thế, xem kẻ nào dám quyên ít hơn.”
Lãnh Nghệ mừng lắm, chỉ đợi có thế quát tạo đãi:” Còn đợi gì nữa, mau lên, mang bái thiếp của đại lão gia và bản quan, tới mời toàn bộ phú hào trong thành lên đi! Nhanh!”
Một đám tạo đãi đội mưa cưỡi ngựa phóng đi như bay.
Lãnh Nghệ chắp tay:” Đại nhân để những kẻ đó yên tâm, chúng ta phải chọn ra người đức cao trọng vọng giám sát chi tiêu khoản tiền này, nếu không ….”
Liêu tri phủ không đợi Lãnh Nghệ nói hết, phất tay:” Để hai kẻ quyên góp nhiều nhất tham dự giam sát là được rồi.”
“ Cách này thật hay.” Lãnh Nghệ vừa mừng vừa tiếc, Liêu tri phủ mà tỉnh ra sớm có phải mình hớt bao việc không, ông ta là người kinh nghiệm từng trải, trí tuệ không thua kém ai, tiếc là ... ài: