Lãnh Nghệ nhìn Liêu tri phủ chạy qua chạy lại chỉ huy ti lại lục phòng, tam ban nha dịch đâu vào đó, người đông như vậy mà ông ta nhanh chóng tổ chức được vào từng vị trí tiêng, điều động không chút hỗn loạn. Không khỏi bội phục, đối lại là y cho bao nhiêu người như vậy, sẽ chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Thế nhưng mưa vẫn không dừng, các huyện thuộc Ba Châu mỗi ngày ba bốn lần cấp báo, nơi nào không có sông chảy qua thì cũng có núi sạt lở, hủy không biết bao nhiêu nhà cửa, ruộng đồng.
Liêu tri phủ đã gửi tín sứ hỏa tốc lên kinh báo cáo, đồng thời phái các tá quan, dùng kinh nghiệm ở Ba Châu, chỉ đạo các huyện cứu nạn, động viên quyên góp.
Bao cát gia cố đê hao hụt như điên, số tiền quyên được cũng ngày một ít, vậy mà phía triều đình chưa có động tĩnh gì, làm Lãnh Nghệ lòng như lửa đốt.
Quyên góp, chỉ còn cách quyên góp thôi, khi Lãnh Nghệ đang định thương lượng với Liêu tri phủ tổ chức đợt quyên góp thứ ba thì y rốt cuộc cũng thấy một tia hi vọng ... Mưa dừng rồi, mặt trời lên, ánh nắng chói chang ngày hè chưa bao giờ khiến người ta hạnh phúc hơn thế, tiếng reo hò hân hoan vang dội khắp toàn thành.
Người dân liên tục nhiều ngày ở bờ đên kháng lũ cuối cùng cũng nở nụ cười, ôm chặt lấy nhau khóc khóc cười cười.
Lãnh Nghệ đứng trên bờ đên, nước vẫn chảy cuồn cuộn đục ngầu, nhưng không còn dâng lên nữa rồi. Y mấy ngày không chợp mắt, hai mí mắt liên tục đánh nhau, chịu không nổi nữa, muốn về ngủ một giấc thật say.
Đột nhiên trên đê nhốn nháo, có người la hét:” Dưới sông có người, dưới sông có người.”
Lãnh Nghệ cố gắng mở to mắt nhìn, quả nhiên một người ôm chặt cột gỗ, vật lộn trong dòng nước lũ, y hét lên:” Mau cứu người.”
Mặc dù Lãnh Nghệ biết bơi, nhưng rất bình thường, bây giờ nước chảy siết, tạp vật trên thượng du trôi xuống không ngừng, y mà nhảy xuống cứu người, e là bản thân cũng bị cuốn trôi luôn.
Không ít người đã cởi y phục ra, nhưng mà nhìn dòng nước, cuối cùng chùn bước, không ai nhảy xuống, chỉ la hét hi vọng vào người khác.
Ùm!
Ngay bên cạnh Lãnh Nghệ, một người cởi áo lao thẳng xuống dòng nước đục ngầu, y còn chưa kịp nhận ra người đó là ai thì một khúc gỗ đã trôi băng băng lao thằng vào người đó, bốn xung quanh hét lên "cẩn thận", khúc gỗ trôi vút qua, không thấy người đó đâu.
Trong khi mọi người trên bờ lo thót tim thì người đó trồi lên cách đó không xa, tiếp tục bơi về phía người bị nạn, trên đê bùng lên những tiếng hoan hô cổ vũ.
Lãnh Nghệ nhận ra rồi, đó là tạo đãi trẻ trong phủ nha, chỉ là y không biết tên. Tạo đãi đó bơi rất tốt, ở dưới nước trồi lên ngụp xuống, linh hoạt như rái cá, nhưng ngước chảy siết, muốn tới được người bị nạn không dễ. Lãnh Nghệ chạy dọc theo bờ đê, thi thoảng cùng mọi người hét lớn cảnh báo hắn tránh gỗ trên thượng du trôi tới. Bơi trong nước lũ cũng không khác gì tránh mưa tên trên chiến trường, dựa vào may mắn mới được.
Rốt cuộc tạo đãi kia đã tới được bên người bị nạn rồi, hắn ý đồ đẩy cả khúc gỗ lớn kia vào bờ, nhưng khúc gỗ quá nặng, đẩy không được. Tạo đãi đành từ bỏ nỗ lực, kéo tay người bị nạn.
Người bị nạn đó quá hoảng loạn, chỉ biết ôm chặt người tạo đãi không buông. Đây mới là chuyện nguy hiểm nhất khi cứu người chết đuối, nếu không có kinh nghiệm sẽ bị chính nạn nhân kéo chết chìm.
Người trên bờ nhìn cảnh đó thì tức giận vô cùng, người la hét "Mau buông ra!", người chửi mắng "Đánh ngất hắn đi".
Cũng may tạo đãi đó đã lường trước rồi, một tay hắn vẫn bám khúc gỗ lớn kia, cố gắng điều chỉnh thân thể người bị nạn vào vị trí thích hợp. Sau đó mới từ từ đưa người bị nạn bơi về phía đê.
Bơi thêm một lúc, chân tạo đãi đã chạm được xuống lòng sông, nước vẫn chảy quá siết, hắn không đứng vững được. Thế là ở trên bờ, năm sáu người liên tiếp nhảy xuống tiếp ứng.
Người trên đê vỗ tay cổ vũ rầm trời, đúng lúc ấy tạo đạo kêu lớn, người loạng choạng, ngươi bị nạn rời tay hắn rơi xuống nước.
Tạo đãi hai tay ôm hông, như bị thứ gì ở dưới nước kéo đi, hắn quay vòng tại chỗ. Từ trong dòng nước đục một khúc gỗ nhô lên, đầu mũi nhọn dính máu tươi.
Hắn ngã xuống nước, trên bờ vang lên những tiếng hoảng sợ, dưới hạ du, càng thêm nhiều người tung mình nhảy xuống.
Vẫy vùng trong dòng nước hồi lâu, nhờ có số đông tham gia, có người hô lên "đây rồi", một dân tráng đỡ được tạo đãi đó, người bị nạn kia cũng được cứu lên.
Lãnh Nghệ đã sai người đi gọi lang trung, trên đê có không ít lang trung túc trực giúp đỡ cứu giúp. Lang trung chưa kịp tới, Lãnh Nghệ đã tới bên cạnh tạo đãi kia, chỉ thấy sau lưng hắn bị khúc gỗ đâm be bét máu.
Đây là vị trí hết sức nguy hiểm, tuy không xuyên qua bụng, nhưng nếu xương sống mà tổn thương thì ảnh hưởng cả đời. Thật may, Lãnh Nghệ kiểm tra tay chân hắn, vẫn còn cảm giác, vẫn cử động được, vỗ vai tạo đãi đó:” Dũng cảm lắm, ngươi tên là gì?”
“ Đa tạ đại lão gia khen ngợi, tiểu nhân tên Hồng Kiệt.” Tạo đãi da nhợt nhạt nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu, vẫn toét miệng cười, cho thấy tính cách lạc quan của hắn:
“ Tốt, làm rất tốt! Chỉ thương tích ngoài da thôi, lang trung sẽ tới ngay ...” Lãnh Nghệ vỗ về hắn, lại đi xem người được cứu lên, là chàng trai trẻ đã hôn mê, một chân một tay đã gãy.
Lang trung rốt cuộc đã tới, Lãnh Nghệ dù rất mỏi mệt nhưng vẫn đợi lang trung khám cho Hồng Kiệt, vì phán đoán của y chưa chắc đã đúng.
Khi thấy lang trung rửa vết thương cho Hồng Kiệt, Lãnh Nghệ đột nhiên ngồi thụp xuống, nhìn kỹ thương tích một hồi lại như lên cơn động kinh, gọi Thành Lạc Tiệp và Doãn Thứu:” Về nha môn, vụ án của chúng ta có manh mối rồi.”
Thành Lạc Tiệp và Duẫn Thứu biết y nói tới vụ án nào, tức thì tinh thần kiệt quệ trở nên phấn chấn, theo Lãnh Nghệ về nha môn.
Lãnh Nghệ gần như ôm ngựa mà ngủ, kệ tạo đãi dẫn ngựa về nha môn, bảo khi nào đến nơi thì đánh thức mình dậy.