Lãnh Nghệ cất lót giày vào lòng, sai tạo đãi đưa phụ nhân đi, dù lời nàng nói rất đáng tin, nhưng giờ nàng mới là nghi phạm trọng yếu hơn cả thư sinh.
Thành Lạc Tiệp chưa hết ngỡ ngàng hỏi Lãnh Nghệ đầu đuôi câu chuyện, khi nghe y kể xong liền cảm thán:” Ra là vậy, thì ra thê tử của thư sinh mới là trọng điểm, bảo sao chúng ta không ra sự liên quan gì, may mà có chàng. Nhưng tại sao hắn không trực tiếp tới nhờ bảo quản đồ mà lại vòng vèo thông qua thái giám để làm chuyện này.
Đúng rồi, sao lại đổi vai như thế? Lãnh Nghệ trầm ngâm, nhớ tới vụ án thay nhau giết người ở thôn Nhị Tiến:” Tên thái giám giấu đồ ở chỗ thanh mai trúc mã của Kha Cường, vậy thì ngược lại, đồ của Kha Cường có giấu ở chỗ của một ai đó của tên thái giám không?”
Thành Lạc Tiệp nghe sáng mắt, lần trước vì chuyện Tô gia, Lãnh Nghệ cũng đem hết chuyện ở thôn Nhị Tiến kể cho nàng:” Đúng rồi, giống như vụ án thay nhau giết người mà chàng kể, chúng cũng có thể giao hoán giấu đồ. Chúng ta đều nghĩ, đồ của tên thái giám đã ở đây cả rồi, không chú ý tới người thân quen của hắn ... Nhưng trước đó thân nhân hảo hữu của tất cả người liên quan tới kẻ trộm đồ đã bị tra hỏi mà.”
Lãnh Nghệ lắc đầu:” Một kẻ nghĩ ra kế tự sát cao minh như vậy, sao không hiểu bọn chúng bỏ trốn, thân nhân hảo hữu sẽ bị nghiêm tra đầu tiên. Người đó giống như phụ nhân này, quan hệ mật thiết, nhưng ít người biết, hơn nữa lại không sống ở quê của tên thái giám mới được.”
Thành Lạc Tiệp cao hứng reo lên:” À, Nghệ ca ca, chàng nói đúng lắm, thiếp phải báo cho hoàng hậu, điều tra một người như thế, nếu căn cứ vào manh mối này tìm được Kha Cường thì chàng lập công lớn rồi.”
Lãnh Nghệ không lạc quan như nàng, suy đoán chỉ là phương hướng để điều tra, chứ không phải cơ sở để kết luận:” Đây chỉ là một suy đoán không có chứng cứ ... Ngoài ra nàng tốt nhất bảo Doãn Thứu ngừng dùng cực hình tra tấn đi, cách của ông ta rõ ràng không hiệu quả, nếu dùng với Kha Cường và tên thái giám thì dùng cực hình thế nào ta cũng không phản đối, với những người không liên quan chỉ phản tác dụng thôi.”
Thành Lạc Tiệp gật đầu, chỉ là bản thân nàng cũng không chắc có thể thuyết phục Doãn Thứu.
Lãnh Nghệ rời khỏi nhà thư sinh thì mặt trời rực rỡ, đang là giữa hè, mặt trời buổi chiều nóng như lò lửa nung nóng mặt đất Ba Châu. Mưa to nhiều ngày, trong thành còn rất nhiều nơi đọng nước, nhưng dưới mặt trời gay gắt, nước mưa nhanh chóng bị bốc hơi, thời tiết quay lại nóng bức. Mặt trời chói chang, nhưng chân trời mơ hồ có tiếng sấm ù ù, Lãnh Nghệ không khỏi nhíu mày, lên kiệu về nha môn.
Lần này Lãnh Nghệ vì quá mệt mỏi ngủ gật luôn trong kiệu, khiêng kiệu về nhà môn đợi mãi không thấy y xuống, nhìn vào mới biết y ngủ say. Biết thông phán đại lão gia gần đây ngày đêm ở trên đê chỉ huy chống lũ, tự ý quyết định, đưa Lãnh Nghệ về thẳng nhà.
Lãnh Nghệ ngủ liền một mạch tới hoàng hôn, đến khi ăn xong, lòng vẫn vương vấn vụ án, ăn qua loa rồi ngẫm nghĩ về vụ án.
Điều kiện trong nhà hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi, buổi trưa y gần như chẳng ăn mấy, hôm nay ăn sớm. Tối đến trong phòng thắp tới hai cái đèn, một cái đèn lớn thì treo ở giữa phòng, thêm một cái đèn nữa đặt tên bàn gần chỗ Lãnh Nghệ ngồi.
Khung cảnh không khác trước là bao, Lãnh Nghệ ngồi đó suy ngẫm, Trác Xảo Nương ở bên làm nữ công, chỉ khác là giờ có thêm nha hoàn Thảo Tuệ.
Trác Xảo Nương khéo léo thắt nút một đầu sợi chỉ, cúi đầu xuống cắt đứt, đưa cho Thảo Tuệ. Nàng đứng dậy lấy nước sôi trên bếp, thêm vào cốc trà của trượng phu, quay lại chỗ, tiếp tục may vá, thi thoảng dịu dàng nhìn y, đó là thời khắc hạnh phúc êm đềm của nàng.
Chỉ là hôm nay trượng phu lại không đọc sách, không viết chữ mà lại cầm một đôi lót giày nhìn tới xuất thần, thứ đó nàng nhìn là biết, của nữ tử làm, nếu đem tặng cho nam nhân, ý nghĩa cực kỳ không tầm thường ... Chàng ... chàng lại có nữ nhân khác ở bên ngoài rồi sao?
Nàng tuy không được học hành, nhưng mấy điều chuẩn mực lễ giáo nàng cũng biết, những thứ sách dạy đạo làm thê tử như Nữ Giới, Nữ Huấn trước khi gả cho Lãnh Nghệ, nàng được bà mụ giảng giải.
Nếu là trước kia, chuyện này nàng tuyệt không dám hỏi tới, chỉ biết lén thương tâm, nhưng bây giờ Trác Xảo Nương biết vờ vịt nghiêng đầu sang nhìn, làm bộ lơ đễnh hỏi:” Quan nhân, cái lót giày này đẹp quá, ai tặng chàng thế?”
Lãnh Nghệ đang mải suy nghĩ, tên thái giám phải dùng tính mạng để đánh lạc hướng cuộc điều tra nhắm vào thư sinh kia, vậy mà những thứ gửi ở nhà thư sinh đều là mấy món châu báu bình thường, Doãn Thứu không tin, cho rằng người nhà thư sinh đó nhất định còn giấu diếm. Nhưng Lãnh Nghệ tin, họ là những người bình thường, làm sao có thể chịu nổi cực hình thảm khốc của ông ta?
Chỉ có điều, nếu là thứ bình thường như vậy, tên thái giám không phải hi sinh mạng sống để bảo vệ.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong số món đồ mà thị vệ Kha Cường thông qua thái giám gửi cho thê tử thư sinh còn hai thứ nữa, lá thư và cái lót giày. Bí mật không ở số đồ đem gửi thì phải ở trong hai thứ này, lá thư từ thanh mai trúc mã rất có khả năng bị thê tử thư sinh đốt đi, nhưng vật kỷ niệm như cái lót giày thì chắc chắn nàng sẽ gìn giữ.
Vì thế Lãnh Nghệ mới mang lót giày về nghiên cứu, nhưng nhìn mãi chẳng nhận ra cái gì.
Mải suy nghĩ, Lãnh Nghệ không nhận ra giọng điệu khác thường của Trác Xảo Nương, thuận miệng đáp:” Vật chứng vụ án, ta có linh cảm thứ này có ý nghĩa gì đó, mang về nghiên cứu.”
“ Để thiếp xem cho.” Trác Xảo Nương thở phào, đồng thời má cũng hơi nóng lên vì xấu hổ, trượng phu đang nghĩ tới công việc, mình lại suy đoán lung tung, nghi oan cho chàng. Nàng nhận lấy dùng tay sờ, lật qua lật lại rồi đưa Thảo Tuệ:” Về may vá thì ngươi giỏi hơn ta, xem hộ lão gia cái này có gì đặc biệt không?”
Thảo Tuệ vội đặt đồ may vá xuống, đứng lên dùng hai tay nhận lấy, xem một lúc rồi chỉ tay nói:” Cái lót giày này ở phần trên được may lại.”