Doãn Thứu ngớ người, không ngờ Lãnh Nghệ đưa hết công lao cho một nô tỳ, nghĩ một chút lại thấy chiêu này rất cao minh, công lao này của y không ai đoạt được, lúc này thể hiện không cậy công mà kiêu mới là đúng đắn nhất, mỉm cười đầy thâm ý:” Đại lão gia yên tâm, thuộc hạ nhất định thỉnh công cho nó, nó là nha đầu, không làm quan được, nhưng sẽ có thưởng lớn.”
Không cần biết trong cái đầu méo mó của ông ta nghĩ tới cái gì, trao được củ khoai nóng ra, Lãnh Nghệ nhẹ người phần nào rồi, chuyện này y không cần công, chỉ mong không có tội. Tuy đây là cách làm tốt nhất, hay nói cách khác là giảm thiệt hại xuống thấp nhất, nhưng không có nghĩa là không để lại hậu quả gì. Ít nhất Khai bảo hoàng hậu và hoàng từ Triệu Đức Chiêu thế nào cũng có cái nhìn thiện cảm với y.
Nhưng như thế vẫn tốt hơn bị đẩy thẳng về phía đối diện với đương kim hoàng đế, Lãnh Nghệ nói thật rõ ràng.” Nghe ta nói hết đã, ngươi cũng biết Thảo Tuệ đấy, nói là tội phạm lưu đày, ta không biết rốt cuộc là tội gì, không biết triều đình xá miễn cho nó được không? Nếu không sau này trưởng thành cũng chẳng thể gả đi được, không phải hỏng cả đời sao?”
“ Đại lão gia đúng là người lòng dạ nhân hậu.” Doãn Thứu tất nhiên biết Thảo Tuệ, vỗ ngực đảm bảo:” Nó chỉ là một con tiểu nha đầu, chẳng qua vì người nhà mà liên lụy thôi, muốn xá miễn không phải đơn giản sao, huống hồ còn lập đại công như thế! Đại lão gia yên tâm, thuộc hạ sẽ nhất định làm theo ý ngài.”
Lãnh Nghệ chắp tay:” Tốt rồi, ta thay nó tạ ơn ngươi.”
“ Không dám, thuộc hạ không dám.” Doãn Thứu vội chắp tay đáp lễ, sau đó đóng hộp lại, gói kín, cho vào lòng, chắp tay lần nữa:” Chuyện này trọng đại, thuộc hạ không thể ở lại, phải lập tức đưa lên kinh thành.”
“ Được, ta sẽ phái một đội bộ khoái cùng ngươi tiến kinh, tránh sai sót.”
Lãnh Nghệ lập tức gọi Ngưu phó bộ đầu và Vũ bộ đầu tới, lệnh bọn họ chọn một đội hảo thủ, cùng Doãn Thứu tiến kinh trong đêm, dọc đường đi nghe theo chỉ huy của Doãn Thứu. Còn về phần nhiệm vụ là gì thì không nói.
Doãn Thứu đằng đằng sát khí nói với đám bộ khoái, dọc đường nếu có bất kỳ kẻ nào khả nghi, giết không tha, đây là nhiệm vụ trọng yếu, dù giết nhầm cũng không hề gì, chỉ cần thành công về kinh thành, tất cả coi như lập công lớn.
Ông ta không gọi tỷ muội Thành gia theo, mà Lãnh Nghệ cũng như quên luôn không nhắc tới.
Nhìn đội ngựa hơn mười người lao nhanh đi trong đêm, Lãnh Nghệ thở phào một nửa, thứ này tới tay hoàng đế, tiếp đó không có sự cố gì nữa mới là hoàn toàn yên tâm.
Thế nhưng Lãnh Nghệ chẳng thở phào được lâu, vì hôm sau thôi, mặt trời không lên, mây đen hôm qua mới còn ở rất xa, hôm nay đã bao phủ tầng không Ba Châu, người trong thành vui được một ngày đã bất an, ai nấy đều như chim sợ cành cong rồi.
Lãnh Nghệ vừa thức dậy nhìn trời cũng không yên tâm, húp vội vàng nửa bát cháo lại chạy lên đê, Thành Lạc Tiệp vẫn đi theo y nhưng thái độ hết sức lạnh nhạt, y chỉ biết cười khổ mà thôi.
Nước tuy không dâng lên, nhưng vẫn ở mức cao, không thể lơi lỏng. Lãnh Nghệ gọi ti khố tới hỏi tình hình vật liệu chống lũ, biết không còn bao nhiêu nữa.
“ Đại lão gia.”
Đột nhiên sau lưng Lãnh Nghệ có người gọi, quay lại, liền thấy chàng trai trẻ chừng chưa tới hai mươi, mặt mũi sáng sủa, mắt to mày rậm, chính là Hồng Kiệt, người đã nhảy xuống sông cứu người hôm qua:” A, ra là ngươi, thương thế ổn chưa?”
“ Vết thương ngoài da thôi ạ, không sao, đa tạ đại lão gia quan tâm.” Nói thì nói thế, Hồng Kiệt đi đứng vẫn rất cẩn thận:” Đại lão gia, có một chuyện tiểu nhân thấy nên bẩm báo cho ngài.”
“ Nói đi.”
“ Nam nhân mà tiểu nhân cứu đã tới bái tạ, hắn là người một thôn ở thượng du Ba Hà, nói mưa ở đó lớn lắm, nhiều thôn bị lũ cuốn đi rồi. Khi hắn bị rơi xuống sống thì trời vẫn mưa, hắn nói dọc đường mưa không lớn bằng ở chỗ hắn.”
Chuyện này hết sức trọng yếu, Lãnh Nghệ lập tức gọi bộ khoái tới lệnh cưỡi ngựa men theo đê đi lên, xem tình hình nước lũ. Hồng Kiệt cũng muốn tham gia, Lãnh Nghệ liền đồng ý, chỉ định hắn làm tổ trưởng.
Phái thám tử đi rồi, Lãnh Nghệ còn chưa yên tâm, về thẳng nha môn tìm Liêu tri phủ.
Liêu tri phủ tuy không trực chiến cả ngày lẫn đêm ở trên như đê như Lãnh Nghệ, nhưng dù sao cũng có tuổi rồi, lúc này mặt phờ phạc mệt mỏi. Vừa thấy Lãnh Nghệ vội vội vàng vàng chạy vào, lòng dâng lên cảm giác không lành, ông ta chợt sinh ra ý nghĩ muốn bỏ chạy, hiển nhiên chạy không nổi, cái tên này không biết là vận may hay là thứ tai họa nữa, giọng rất bất lực hỏi:” Lãnh đại nhân, lại có chuyện gì nữa đây?”
“ Đại nhân, đã hơn một ngày trời không mưa, vậy mà mực nước không hề giảm đi chút nào, điều này chứng tỏ ở thượng du vẫn còn đang mưa.” Lãnh Nghệ vội vàng đem lời Hồng Kiệt nói kể lại:
“ Ý ngươi là ....”
“ Phải quyên góp ạ, tiếp tục gia cố đê.”
Biết ngay mà, Liêu tri phủ giờ hơi sợ gặp tên thuộc cấp quá mức nhiệt tình này, nhìn đi quan viên khác trong nha môn về nhà đắp chăn ôm tiểu thiếp ngủ cả rồi, mỗi mình y là lắm chuyện, trong lòng hơi bực mình:” Đó là một khả năng, nếu làm vậy mà nước lũ không lên mà lại xuống thì sao?”
Lãnh Nghệ ngạc nhiên:” Thế không phải tốt sao ạ?”
“ Không thể nói vậy, đó không phải là chuyện tốt.” Liêu tri phủ biết mình nói hớ ho khẽ ho khẽ, vẫy tay bảo Lãnh Nghệ ngồi xuống, biết y có ý tốt, nên ông ta không nỡ trách mắng, dùng giọng điệu người đi trước khuyên nhủ:” Ngươi có biết nếu như vậy chuyện gì sẽ xảy ra không, bọn họ sẽ nói ngươi cưỡng ép quyên tiền, làm mệt dân tốn của, ngươi không công mà phải chịu trách nhiệm đấy. Chúng ta làm hết sức rồi, nếu thực sự có gặp nước trận lũ trăm năm có một, cũng không ai trách tội chúng ta, vì đổi lại là ai cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.”
“ Thời gian qua ngươi vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi đi.”
“ Nhưng nếu còn có thể nỗ lực mà không làm để lũ về nhấn chìm thành trì, bách tính thương vong, kể cả chúng ta không bị truy cứu. Chúng ta sẽ day dứt cả đời.” Lãnh Nghệ đứng dậy chắp tay vài một cái:” Đại nhân, xin quyết đoán.”
Liêu tri phủ há mồm mấy lần, cuối cùng không khuyên nữa, thở hắt ra:” Được rồi, được rồi ... Vậy thì tổ chức lần nữa đi, xem quyên được bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, không được cưỡng ép, nói chuyện khách khí vào …”
Lãnh Nghệ gật đầu:” Đa tạ đại nhân, ti chức đi làm ngay.”
Liêu tri phủ phẩy phẩy tay, khi Lãnh Nghệ sắp ra khỏi cửa không nhịn nổi gọi lại nói:” Lãnh Nghệ, làm việc chớ quá liều mạng, ta biết ngươi không tham công danh lợi lộc, một lòng nghĩ cho bách tính. Nhưng phải biết rằng, trên đời không phải lòng ngay thẳng thì không có gì phải sợ, trái lại ngươi không theo đuổi tư lợi thì làm việc càng nên có chừng mực ... Đừng để làm chuyện tốt mà liên lụy tới người nhà, tới lúc đó mới là hối hận cả đời đấy.”
Lãnh Nghệ khựng người, sau đó vài tạ thật sâu.