Kỳ thực nghi thức tiếp đón thánh chỉ cầu kỳ phức tạp hơn nhiều, nhưng Ba Châu vừa gặp thiên tai, không tiện phô bày quá mức nên chỉ làm đơn giản thôi. Đợi thánh chỉ tuyên đọc xong, tiếp đó có thị vệ đeo đao mang cái hộp gấm dài lên, Vương Kế Ân lấy ra chiếc đai lưng vàng, trên đó còn khảm bảo thạch ngũ sắc lấp lánh, còn tự mình đeo cho Lãnh Nghệ:” Lãnh đại nhân có biết lai lịch của chiếc đãi lưng này không?”
Lãnh Nghệ chắp tay:” Xin nội tướng chỉ điểm.”
“ Đây là đai lưng từng theo quan gia chinh chiến sa trường, vào sinh ra tử, quan gia cởi từ trên người ra ban cho đại nhân, thấy vật như thấy người.”
Ánh mắt Liêu tri phủ hiện lên sùng bái vô hạn, không ngờ lại vén áo bào quỳ xuống khấu đầu trước Lãnh Nghệ, làm y giật mình luống cuống, không biết có nên đỡ ông ta đứng dậy hay không?
Chỉ là y không hiểu, tặng cái đai lưng này làm gì, để y đem về thờ à? Chứ y làm sao dám đeo nó, cái gì chưa nói, đeo ra đường cho cả phố quỳ rạp xuống chắc là y chết sớm.
Vương Kế Ân thấy y lớ ngơ lớ ngớ thì cười nói tiếp:” Thánh thượng vô cùng tán thưởng tài phá án của Lãnh đại nhân, sau này tra án có thể đeo đai lưng này, có thể tới bất kỳ đâu, thẩm vấn bất kỳ ai.”
Lãnh Nghệ hiểu ra, thứ này e là để y thuận tiện tiếp tục đi tìm hai món đồ còn lại cho ông ta thôi, thế cũng dễ hiểu, tuy chẳng phải thứ tốt lành gì, vẫn phải quỳ xuống tạ ơn.
Vương Kế Ân lấy một cái hộp gấm nữa:” Tôn phu nhân có ở đây chứ?”
Lãnh Nghệ vội vàng cho gọi Trác Xảo Nương tới.
Trác Xảo Nương chỉ là thôn cô mà thôi, dù giờ là phu nhân quan gia, cả ngày nàng chỉ ở trong nội đường, may vá chăm lo gà qué. Thế nên vào đại sảnh thấy mười sáu thị vệ cầm đao oai phong lẫm liệt đứng hai hàng sợ tới toàn thân run lên. Thảo Tuệ không ngờ rất trấn định, đỡ nàng quỳ xuống.
Trong hộp gấm là trang sức do Khai Bảo hoàng hậu ban, Thảo Tuệ lại lần nữa thì thầm dạy Trác Xảo Nương nhận lấy khấu tạ.
Vương Kế Ân lại hỏi:” Lãnh đại nhân, ai là nha hoàn Thảo Tuệ?”
Thảo Tuệ quỳ bên cạnh Trác Xảo Nương nghe câu này mà giật nảy mình, vội quỳ bò tới hai bước dập đầu:” Tiểu nữ là Thảo Tuệ.”
Vương Kế Ân nhìn nó, mắt lướt qua chữ xăm trên gò má trắng trẻo xinh xắn để xác nhận:” Nghe nói ngươi tuy còn nhỏ nhưng thông minh lanh lợi, lại hiểu chuyện khéo tay, đã giúp đỡ Lãnh đại nhân rất nhiều. Khai Bảo hoàng hậu nương nương rất tán thưởng ngươi, niệm tình ngươi còn nhỏ, cho nên xá miễn tội cho ngươi. Ý chỉ đã tới sở lưu phóng, sau này ngươi tự do rồi.”
Thảo Tuệ không dám tin vào tai mình, ngây ra nhìn Vương Kế Ân rồi lại nhìn Lãnh Nghệ, nó rất thông minh, tức thì hiểu ra, vừa hoan hỉ lại hạnh phúc dập đầu tạ ơn, rồi chuyển sang dập đầu với Lãnh Nghệ:” Đa tạ đại lão gia, Thảo Tuệ cả đời không quên.”
Vương Kế Ân hai tay đưa cho nó một cái hộp gấm:” Bên trong có cây ngọc trâm do Khai Bảo hoàng hậu ban tặng và văn điệp xá tội của ngươi. Nhận lấy đi.”
Thảo Tuệ ôm hộp gấm trong lòng, nước mắt trào ra khấu đầu tạ ơn.
Vương Kế Ân bảo bọn họ đứng cả dậy, bảo với Liêu tru phủ:” Thánh chỉ đã tuyên xong, cha gia còn ít chuyện muốn nói với Lãnh thông phán, Liêu đại nhân không cần ở lại đây nữa rồi.”
Liêu tri phủ vội lui ra, cả Trác Xảo Nương, Thảo Tuệ cùng mười sáu đái đao hộ vệ, chỉ còn lại hai người.
Từ này tới giờ Vương Kế Ân luôn mang vẻ mặt trang trọng nghiêm túc, bây giờ mới nở nụ cười hòa nhã, cùng Lãnh Nghệ ngồi xuống ghế chuyện trò:” Lãnh đại nhân tìm ra ngọc tỷ truyền quốc, quan gia vô cùng cao hứng. Ngài tuy được Khai Bảo hoàng hậu đề bạt, nhưng hiểu đại thế, quan gia rất hài lòng.”
Lãnh Nghệ vội nói:” Thần không dám nhận, đều là nhờ hồng phục của quan gia, cho nên vật quy nguyên chủ, thần may mắn mà thôi.”
Vương Kế Ân gật gù hài lòng:” Ngươi hẳn cũng đã biết, khi thái tổ giá băng, trong cung rối loạn, kẻ gian lợi dụng trộm đi rất nhiều báu vật, trong đó có ba món quý giá nhất. Ngươi đã tìm về một món, quan gia muốn ngươi tiếp tục phát huy, lập thêm công mơi. Trong hai món còn lại, một là di chiếu trong hộp vàng mà Hoàng thái hậu lập ra khi giá băng. Bị tên thị vệ Kha Cường trộm mất. Một thứ, không ai biết là cái gì, gồm cả quan gia.”
Lãnh Nghệ đoán trước được rồi, nhưng y sửng sốt là món thứ ba rốt cuộc là gì thậm chí hoàng đế còn không biết, thế thì tìm ra sao?
Vương Kế Ân như đọc được ý nghĩ của y:” Chỉ cần tìm được hộp vàng là biết, thứ này do đích thân hoàng thái hậu viết, quan gia cũng không biết. Hoàng thái hậu nói, người để một bảo bối trong hộp vàng, khi cần dùng tới minh ước trong hộp mở ra sẽ biết. Như thế tính ra, mất ba món kỳ thực là hai.”
Thế cũng bớt việc, Lãnh Nghệ gật đầu:” Thần hiểu.”
Vương Kế Ân hơi ngả người sang, mắt nhìn thẳng vào Lãnh Nghệ:” Ngài báo lên Kha Cường có khả năng lẩn trốn ở nhà người thân quen của Đổng Trạch, quan gia đã mật lệnh người đi tra, song hiện chưa có tin tức gì.”
Một câu nói nghe qua thì hết sức bình thường của Vương Kế Ân, nhưng lại khiến Lãnh Nghệ giật mình, đầu óc xoay chuyển hết tốc lực. Chuyện này vốn là Thành Lạc Tiệp báo lên cho Khai Bảo hoàng hậu cơ mà, sao Vương Kế Ân biết? Chẳng lẽ bà tay báo cho Triệu Quang Nghĩa, hay bên cạnh Khai Bảo hoàng hậu có người của ông ta?
Vương Kế Ân nói cho mình điều này có ý gì? Cảnh cáo mình à?
Trên lịch sử Triệu Quang Nghĩa ngồi vững trên hoàng vị, cái gì mà "kim quỹ chi minh" cái gì mà ngọc tỷ truyền quốc đều chẳng ảnh hưởng gì tới ông ta hết, ông ta thành công truyền ngôi vị cho con cái mình. Trong khi nhi tử của ca ca ông ta thì chết sạch.
Nhưng đây mới là năm thứ hai ông ta đăng cơ, hoàng vị chưa vững, cả triều đình lẫn dân gian đều có tiếng nói không đồng ý chuyện ông ta kế thừa hoàng vị, bản thân ông ta chưa bồi dưỡng lên thế lực của mình. Cho nên hẳn ông ta muốn biết, ai là người đứng về phía mình.
Tuy hành vi của mình đã biểu thị lòng trung thành đặt ở phía hoàng đế, song ông ta phái thái giám tâm phúc tới đây, rất có khả năng là để trực tiếp xem thái độ của mình.