Triệu Lão Tứ hối hận vô cùng, nhưng lời đã nói ra làm sao thu lại được nữa:” Là thế này ạ, thời gian trước phát lương thực chẩn tai có mời ít dân tráng tới vận chuyển, tiểu nhân phụ trách trả tiền công. Nhưng một số dân tráng không nhận tiền, tiểu nhân đợi nhiều ngày không ai tới nhận tiền nên ... Nên … Tại tiểu nhân nhất thời nổi lòng tham …”
Lãnh Nghệ tò mò lắm, lại có người làm công không lấy tiền à:” Bao nhiêu tiền?”
“ Hơn 2 vạn đồng ạ.”
“ Bao nhiêu người?”
“ Mấy chục ạ!”
“ Bọn họ là ai, ai gọi tới nha môn làm việc?”
“ Chuyện này phải tra sổ mới biết.”
“ Còn không mau tra đi.”
“ Vâng!” Triệu Lão Tứ vội chạy vào phòng, lát sau mang sổ sách đi ra nói:
“ Là do một người tên Nguyễn Thọ mời tới ạ.”
“ Nguyễn Thọ là ai?”
“ Tiểu nhân không biết.”
“ Không biết mà ngươi còn làm ti ngân? Quản lý tiền bạc cần tỉ mỉ, mà ngươi làm việc thất trách, hỏi tới cái gì cũng không biết.” Lãnh Nghệ nổi giận chỉ thẳng tay ra ngoài:” Bàn giao công việc cho người khác, ngươi không cần làm nữa. Tiền nợ tự trả, không cho tới nha môn huyên náo.”
Triệu Lão Tứ không dám cầu xin, cúi đầu vào bàn giao công việc rồi cuốn xéo về nhà, tất nhiên chịu đựng lão bảo đi theo tới tận nhà đòi tiền.
Lãnh Nghệ cau mày, thường thì dân tráng có đăng ký ở nha môn, nhưng nhiều lúc không đủ người thì do người quen giới thiệu tới nha môn. Lần này vì nha môn nhiều việc, hết hỗ trợ xây nhà rồi chẩn tai, nên mời người hơi lộn xộn:” Ngươi lập tức đi tra tên Nguyễn Thọ này cho ta, bách tính dựa vào bán sức lao động kiếm ít tiền, nếu không nhận ắt có nguyên nhân, đừng để bách tính chịu thiệt.”
Ti phòng hộ phòng vâng dạ, sai người đi tra.
Tối ngày hôm đó, Lãnh Nghệ ăn cơm ở nhà thì ti phòng tới, liền tiếp hắn ở thư phòng.
Vừa có một ti ngân bị khai trừ, cho nên ti phòng tích cực lắm, không quản ngại đêm tối tới báo tin:” Bẩm đại lão gia, lạ lắm, tiểu nhân hỏi hết cả rồi, không ai biết số người đó là ai, cứ như từ trên trời rơi xuống, vận chuyển lương thực xong, không lấy tiền rồi đi luôn ạ.”
Hắn đang kể chuyện cổ tích sao? Lãnh Nghệ nhìn tới mức ti phòng sởn gai ốc:” Có khả năng là người các huyện tới nhận lương thực không?”
“ Không thể ạ!” Ti phòng khẳng định chắc chắn:” Người ở các huyện đến chỉ đợi ở ngoài nha môn, vận chuyển lương thực từ kho ra đều là dân tráng hoặc người bổ xung, tức là người mà chúng ta mời tới. Lạ là không ai biết ai mời.”
Lãnh Nghệ ngẫm nghĩ nói:” Ngươi đem sổ sách lương thực các huyện tới đây cho ta, ta muốn xem.”
Ti phòng vâng dạ cáo lui, ra tới ngoài thấy lưng lành lạnh, nãy giờ toát hết mồ hôi cũng không để ý, hắn chỉ còn mong mình đừng ngã ngựa ở chuyện này.
Tổng cộng là 34 dân công không lấy tiền, số tiền bọn họ không nhận là 24.000 đồng, con số không hẳn là nhiều, chuyện này rất nhỏ, chẳng ai để ý hết. Vấn đề nếu quy đổi ra số lương thực mà bọn họ vận chuyển đi là 6000 thạch lương, vừa vặn bằng số lương thực bị mất.
Chẳng trách chỉ trong một đêm mà số lương thực đó biến mất khỏi nhân gian, thì ra là bị người ta lấy đi lâu rồi. Đến khi lương thực trong kho sắp hết, chuyện sắp bại lộ mới bày ra trò đào tường giả như có trộm vào lấy lương thực đi.
Lãnh Nghệ không nói với ai là tránh bứt dây động rừng, khiến những kẻ này bỏ trốn.
Lát sau sổ sách đem tới, Lãnh Nghệ xem rất lâu, cho người đi tìm Thành Lạc Tiệp. Thời gian qua Thành Lạc Tiệp không đi theo Lãnh Nghệ nữa, vì Lãnh Nghệ sau lũ có quá nhiều việc phải làm, không thể phân tâm lo chuyện báu vật hoàng gia, chỉ có tỷ muội nàng và Doãn Thứu vẫn chạy khắp nơi tìm kiếm manh mối.
Tuy Lãnh Nghệ nói không có chuyện nhiều hơn một báu vật xuất hiện một nơi, nhưng tất nhiên họ không cam tâm, còn đào xới nát Liên Hoa Sơn mà không thu hoạch được gì.
Sau đó bọn họ thay đổi sách lược, từ động chuyển sang tĩnh, không trống giong cờ mở điều tra nữa mà bám theo tất cả nhân vật có liên quan đã xuất hiện, kết quả không có gì nốt.
Thành Lạc Tiệp thời gian này rất buồn chán, cả ngày chỉ bám theo đuôi người khác, hết sức vô vị, vì thế nên khi Lãnh Nghệ cho người gọi giữa trời tối thế này, mừng rỡ tới ngay thư phòng Lãnh Nghệ, nắm lấy tay y hỏi gấp:” Nghệ ca ca, có phải có manh mối rồi không?”
“ Không có, nàng biết thời gian qua ta không rảnh để chú ý tới việc này mà.”
Lãnh Nghệ kéo tay Thành Lạc Tiệp tới gần, thời gian trước vì chuyện y giao ngọc tỷ cho hoàng đế mà nàng giận rất lâu, rồi lại vì mỗi người một việc mà có khi mấy ngày liền không gặp nhau, bọn họ tuy sống cùng một mái nhà nhưng lại chẳng được nhau là bao:
Thành Lạc Tiệp thất vọng, nhất thời không có hứng thú chuyện khác:” Không có thì gọi thiếp tới làm gì?”
“ Hiện ta có một vụ án, cần có người đi tra, nhưng lại không tiện dùng người nha môn, vì nghi phạm hẳn là người trong nha môn, chỉ là chưa có chứng cứ. Ta lo đánh rắn động cỏ, nên nhờ nàng điều tra.”
“ Được rồi, dù gì thiếp đang rảnh phát chán rồi đây, chàng muốn tra cái gì?
Lãnh Nghệ ghé vào tai nàng khẽ thì thầm một hồi, Thành Lạc Tiệp liên tục gật đầu.
Ba ngày sau Lãnh cầm theo sổ sách, dẫn Thành Lạc Tiệp, bộ khoái nha môn tới kho. Đi cùng còn có ti phòng hộ phòng, hai ti khố cùng một đám ti lại, ai nấy khẩn trương vô cùng. Chuyện xưa nay luôn thế, nếu vụ án nào đó không tra ra, các vị quan lão gia sẽ dùng người dưới lập uy gán trách nhiệm. Mặc dù Lãnh thông phán chưa từng làm thế, không có nghĩa y không làm thế.
Mọi người đầy đủ rồi, Lãnh Nghệ đập bàn chỉ một trong hai ti khố:” Hạ Kiên, ngươi còn không chịu khai ra đã lấy trộm lương thực chẩn tai thế nào, chẳng lẽ đợi bản quan dùng hình.”
Ti khố tên Hạ Kiên tức thì sợ hãi quỳ rạp xuống đất, khấu đầu lia lịa:” Đại lão gia, oan quá, tiểu nhân không trộm lương thực chẩn tai, xin đại lão gia minh xét.”
“ Không à, đừng nghĩ thủ đoạn cao minh, bản quan không tóm được đuôi hồ ly của ngươi.” Lãnh Nghệ lật sổ sách tới một trang đưa tới, đây là sổ sách vào ngày đám dân công làm việc không lấy tiền chuyển 6000 thạch lương thực đi:” Từ trang này tới sau đó, tình hình xuất kho tới huyện Liên Hóa là do người viết à?”