Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 32 - Chương 032: Khoản Tiền Đầu Tiên.

Chương 032: Khoản tiền đầu tiên. Chương 032: Khoản tiền đầu tiên.

Bạc trắng phau phau được đưa ra, xử lý tiền lương là do Đổng sư gia lo liệu, ông ta lúc nào cũng cất sổ trong người không rời một khắc. Mau chóng giúp Lại viên ngoại đăng ký ký nhận nộp thuế, làm một lần xong xuôi.

Lãnh Nghệ gọi Vũ bộ đầu vào, giao bạc cho hắn, căn dặn nhất định trông coi cho tốt, tuyệt đối để xảy ra sai sót.

Phong thư cuối cùng cũng viết xong, được hạ nhân trong nhà mang đi rồi, Lại viên ngoài thở phào, lại bày ra gương mặt nịnh bợ:” Đại lão gia, tiểu nhân đã làm hết như lời ngài dặn, thế, thế bây giờ không còn việc gì của tiểu nhân nữa.”

Lãnh Nghệ mỉm cười:” Nhầm, chuyện của ngươi chỉ mới bắt đầu, sao lại bảo là không có chuyện gì cho được? Ngươi đâu, bắt lấy.”

Đám bộ khoái đứng đợi ở cửa đồng thanh đáp lời, đi tới dùng xích sắt khóa Lại viên ngoại lại. Lại viên ngoại kinh hoàng la lên:” Đại lão gia, tiểu nhân nộp thuế rồi, sao còn bắt tiểu nhân?”

Lãnh Nghệ lạnh nhạt:” Ngươi cho rằng nộp tiền là xong à? Tiền thuế là thứ ngươi phải nộp, làm sao có thể đổi lấy tội chết của ngươi.”

“ Ngài, ngài chơi xỏ tiểu nhân?

“ Không sai. Ngươi hãm hại bản quan trước thì đừng trách bản quan chơi lại ngươi, ngươi nghĩ bản quan dễ dàng bỏ qua cho ngươi à, nếu ngươi suy nghĩ ngây thơ như thế thì ngay từ đầu không nên dính vào việc này.”

Đổng sư gia nghe câu này không kìm được len lén liếc nhìn đại lão gia, đại lão gia thay đổi rồi, nhưng mà không thể trách, ai rơi vào tình cảnh đó khó mà lương thiện nổi.

Tiếng la hét của Lại viên ngoại đi xa dần khỏi đại đường, không lâu sau có tiếng thê thiếp gào khóc, trang viên chẳng mấy chốc náo loạn cả lên.

Đổng sư gia thấy Lãnh Nghệ thoáng vẻ lo lắng thì trấn an:” Đông ông không phải lo, trừ khi chúng muốn giết quan tạo phản, họa cả chín tộc, nếu không chúng không dám làm gì gây bất lợi cho đông ông.”

Vũ bộ đầu tới giờ ngơ ngác không hiểu ra sao, vì khi thẩm vấn Đinh bộ đầu, hắn chỉ thừa nhận là chính bản thân bố cục giết ái thiếp Lại viên ngoại, nhưng không khai ra ai sai phái. Làm sao Đổng sư gia đi một chuyến thành ra thế này rồi? Không chỉ thu được thuế, lại còn bắt thêm Lại viên ngoại.

Đổng sư gia tặc lưỡi luôn mồm:” Vũ bộ đầu có điều chưa hay, đông ông đã sớm dự liệu được chuyện này, nên bảo lão hủ đi vào, giả xưng là Đinh bộ đầu đã khai ra được Lại viên ngoại sai phái. Quả nhiên có tật giật mình, thừa nhận hết tất cả hành vi phạm tội, ở đây ta có khẩu cung. Cầm cái này đi đưa cho Đinh bộ đầu xem, hắn còn dám không khai sao, đợi cả hai đều khai nhau ra, chẳng phải thành bằng chứng thép à?”

Vũ bộ đầu bừng tỉnh, khom người vái một cái:” Đại lão gia cao minh.”

Lãnh Nghệ đang cầm xem lời khai của Đinh bộ đầu, bất ngờ lại lắc đầu, nét mặt không giãn ra chút nào:” Đừng mừng vội, bọn chúng còn chưa nói thật hết đâu.”

Đổng sư gia và Vũ bộ đầu ngạc nhiên:” Còn chuyện gì nữa ạ?”

“ Ừ, chúng vì sao ngụy tạo giết người trong mật thất, ra tay hung tàn như thế, điều này chúng còn chưa nói.” Lãnh Nghệ cứ băn khoăn chuyện này mãi, nguyên nhân gì dùng cách này giết người.

Đổng sư gia chắp tay:” Học sinh cũng chú ý tới điểm này, hỏi đi hỏi lại rồi, nhưng Đinh bộ đâu cứ dứt khoát nói, chỉ vì muốn giết người, không nghĩ nhiều.”

Lãnh Nghệ thở dài:” Kỳ thực toàn bộ vụ án này chỉ quái dị ở thủ pháp giết người mà thôi, động cơ chân chính là gì, chứ suy đoán ra ai giết lại không khó. Chuyện này gác lại đã, giờ quan trọng là mang tiền thuế về nhà môn, không còn sớm nữa, chúng ta tranh thủ về thôi.”

Vụ án này với Lãnh Nghệ mà nói là chẳng có độ khó gì, minh chứng rõ ràng y chỉ cần một ngày là phá án, nhưng mùi âm mưu nồng nặc bao quanh y thì không nhạt đi chút nào, đây mới là điều khiến y e ngại.

Lúc này đã là chiều chuyển sang tối, trời bắt đầu có tuyết rơi lả tả, chẳng mấy chốc mà mặt đất chuyển thành màu trắng. Người Lại gia quả đúng như Đổng sư gia đó, hơn trăm người già trẻ lớn bé quỳ hai bên đường, thậm chí có người mang cả đồ tang trên người, có cả ông già gần đất xa trời tóc trắng bạc phơ bò nhoài ra đất kêu khóc xin đại lão gia khai ân, tới đứa bé trong lòng mẹ chỉ biết khóc oe oe. Khiến thôn nhỏ thanh bình như biến thành địa ngục nhân gian.

Tuy thế họ chỉ dám kêu khóc chứ không dám ngăn cản,

Kết quả không ích gì, đội ngũ đi xa dần.

Sáng nay lên đường chỉ như chuyến du ngoạn, khi trở về, không khí như đi ra trận.

Đoàn người nha môn không chỉ áp tải cả rương tiền thuế, còn có hai phạm nhân giết người Lại viên ngoại và Đinh bộ đầu, xuất chinh thắng lợi mang theo chiến lợi phẩm trờ về nhà môn.

Chỉ là chuyến đi về lần này gian nan hơn lúc đi tới nhiều, tuyết nhìn thì đẹp, nhưng rơi xuống đất cũng chẳng khác gì nước mưa, làm đường đi trở nên lầy lội trơn trượt liên tục có người trượt ngã. Lúc về tới nha môn thì quá nửa tạo đãi cứ như là người bùn, trên người là tuyết trắng và bùn vàng. Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương cưỡi ngựa, đi vững vàng hơn người, cho nên không ngã.

Tới nha môn thì trời đã xẩm tối, gió tuyết lớn dần.

Lãnh Nghệ sai giam hai tên phạm nhân vào đại lao nha môn, đem toàn bộ tiền thuế chất đống ở đại đường của tiền viện, đồng thời đóng chặt toàn bộ cửa sổ, gọi hết bộ khoái, tạo đãi, dân tráng, thư lại, của nha môn tới nghe đại lão gia huấn thị.

“ Hôm nay chúng ta không chỉ phá được vụ án thời gian trước xảy ra trong nha môn, còn thu được tiền thuế của Lại viên ngoại. Bản huyện tin rằng, có tấm gương này, chỉ vài ngày nữa thôi, những khoản thuế khác sẽ lần lượt tới nơi. Trước khi số tiền thuế này được nộp lên cho tri phủ, các ngươi phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho nó. Vì thế các ngươi chia thành hai nhóm, phân ngày đêm trông coi, không được lơi lỏng ...”

Khi Lãnh Nghệ đang nói thì có một tên tạo đãi không đi theo chuyến vừa rồi, làu bàu:” Mấy tháng rồi không phát tiền công, làm sao có sức mà trực.”

Câu này hắn nói không nhỏ, không ít người nghe thấy, chưa ai phản ứng gì Lãnh Nghệ cao giọng nói:” Tiền công nợ các ngươi trước đó, ta nhờ Đổng sư gia chuyển lời rồi, trong vòng mười ngày sẽ phát cho các ngươi, bản quan nói lời giữ lời.”

Có người đi đầu, một tên tạo đãi khác lớn gan nói:” Câu này cũng không biết là nói bao lần rồi, rốt cuộc chẳng có gì.”

Bình Luận (0)
Comment