Thích khách đã bị khống chế, số ít hàng xóm chưa chạy hết còn vỗ tay reo hò, không ngờ gặp chuyện kích thích thế này, còn hay hơn xem hát. Một lão mụ tử ăn mặc giống người trong đoàn biểu diễn đi tới đưa tay muốn đỡ phụ nhân trong tay Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ nói một tiếng cám ơn, nhưng còn chưa giao nàng ta ra, bất ngờ một lão hán đang xem náo nhiệt bên cạnh vỗ chưởng đánh vào bà ta.
Bà già phản ứng rất nhanh, né một chưởng đánh vào hậu tâm đó, thoắt cái đã rút chùy thủ, liều mạng lao về phía Lãnh Nghệ.
Đám đông đang reo hò lại một phen hoảng hồn.
Lãnh Nghệ mới hiểu vì sao tên thích khách lại ném người đi, đoán chừng biết trước y sẽ đỡ hộ gia gia mình, còn lão mụ tử kia là hậu chiêu, ai cũng nghĩ thích khách chỉ có một nên lơi lỏng, thầm toán mồ hôi.
Nhờ lão hán kia phát hiện kịp thời, Trịnh Nghiên tuốt trường kiếm đâm tới, lão mụ tử lách người tóm lấy đứa bé gần đó làm lá chắn đỡ đòn, làm nàng phải đổi hướng mũi kiếm.
Lão hán áp sát nhanh như quỷ mị, tay ấn vào giữ lồng ngực bà ta, ánh mắt bà ta kinh hãi vạn phần, muốn giết đứa bé trút giận, nhưng sinh mệnh đã biến mất sau một chưởng đó. Xương cốt trong lồng ngực vỡ nát, trái tim cũng vậy, thi thể như bao da không hồn ngã xuống đất, mắt vĩnh viễn dừng ở tích tắc đó.
Lãnh Nghệ định chắp tay cám ơn nhưng cảnh tưởng tiếp đó làm y kinh hãi hơn, một hán tử cao lớn hùng tráng như con gấu, mặt chằng chịt những vết rỗ nhỏ, hốc mắt sâu, vùng lông mày nhô lên cao, thoáng nhìn ai cũng phải sợ hãi, cánh tay kẹo cổ Trác Xảo Nương, dao dí vào mắt nàng bước tới, y kinh hoàng hét lên:” Xảo Nương, đừng hại nàng ...”
Trác Xảo Nương tóc tai xõa xượi đầu gục xuống, có vẻ đã hôn mê, thân hình nàng nhỏ nhắn nên bị hán tử đó gần như nhấc lên không trung.
Những người khác cũng hoảng sợ, Trác Xảo Nương được Thành Lạc Tuyền bảo vệ, chẳng lẽ nàng bị hại rồi sao, Thành Lạc Tiệp chân tay rụng rời.
Lãnh Trường Bi bị Lãnh Phúc kéo xuống gầm bàn, thấy cảnh này bò ra:” Các ngươi muốn bao tiền tôn nhi tả cũng trả, cũng không làm khó các ngươi đâu, tôn nhi, mau, mau bảo người khác lui ra, đừng làm khó chúng ...”
Lãnh Nghệ đầu óc bấn loạn, loạng choạng đi tới:” Lui ra, tất cả lui ra không được cản đường chúng ... Ngươi muốn bao tiền cũng được, ta hứa sẽ không ai cản các ngươi, chỉ cần các ngươi thả nương tử ta ra.”
Hán tử đẩy Trác Xảo Nương đi về phía Lãnh Nghệ:” Được, ta chính cần các ngươi thả người đây, một người trong đại lao các ngươi.”
Lãnh Nghệ ngớ người chẳng lẽ đám sát thủ này mục đích không phải giết minh mà là cứu người, gật đầu lia lịa:” Được, được, các ngươi muốn ai cũng được, chỉ cần ....”
Lời chưa hết Trác Xảo Nương bị hán tử đẩy mạnh về phía y, bất ngờ nàng đá thẳng vào bụng Lãnh Nghệ, mũi chân nàng lộ ra mũi dao nhọn hoắt ánh lên màu xanh, hiển nhiên bôi chất độc.
Hự! Lãnh Nghệ có vẻ trúng cú đá, gục xuống đổ nào vào người Trác Xảo Nương, làm hai người ngã lăn lông lốc, chuyện xảy ra quá nhanh, lại do góc độ, thậm chí nhiều người còn tưởng Lãnh Nghệ lao tới ôm lấy Trác Xảo Nương ngã ra đất.
Lão hán lao tới như ánh chớp, từ bên hông như có con rắn bạc chui ra, thoắt cái biến thành thẳng tắp, ánh kiếm rợp trời bao phủ hán tử đó.
Thanh kiếm đó, chiêu kiếm kinh thiên động địa đó chỉ một người làm được.
Bạch Hồng!
Ai ngờ hán tử kia bất chấp một chiêu này lại lao vào cướp Trác Xảo Nương, khi kiếm đâm vào ngực hắn thì hắn chỉ nghiêng người, trường kiếm lướt qua da thịt để lại một vệt máu dài.
Hán tử ôm Trác Xảo Nương phi thân mà đi, chỉ nghe roẹt một cái, váy của Trác Xảo Nương bị Lãnh Nghệ giữ lấy xé rách một mảng, để lộ cặp đùi trắng muốt.
Đám Lãnh Trường Bi hét to quay đầu đi.
Trác Xảo Nương cũng tung chân đá Bạch Hồng giải cứu hán tử một kiếm hiểm hóc.
Mấy người Thành Lạc Tiệp nhìn Trác Xảo Nương thân thủ mẫn tiệp, ra tay như quỷ mị thì trợn mắt há mồm, ai có thể ngờ nàng có võ công cao cường như vậy? Đến khi thấy Lãnh Nghệ lảo đảo chạy vào hậu trạch gọi "Xảo Nương!", mới ý thức được, Trác Xảo Nương này là giả, Thành Lạc Tiệp lo cho muội muội đuổi sát theo sau.
Lãnh Nghệ xông vào cửa, xuyên qua gian phòng ngủ nhỏ của Thảo Tuệ ở ngoài, đá tung rèm, liền thấy Thành Lạc Tuyền tay cầm trường kiếm, Thảo Tuệ siết nắm đấm nhỏ. Trác Xảo Nương nắm chặt chăn gầm sợ hãi, khi thấy là Lãnh Nghệ mới gọi:” Quan nhân, có chuyện gì thế?”
Thở hắt một hơi, toàn thân Lãnh Nghệ toát mồ hôi lạnh, ôm chầm Trác Xảo Nương một cái, nghĩ tới Bạch Hồng lại chạy ra ngoài.
Đúng lúc này Thành Lạc Tiệp cũng chạy vào chậm hơn một chút, Trác Xảo Nương chưa hoàn hồn hỏi:” Lạc Tiệp cô nương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“ Uống say.” Thành Lạc Tiệp đã được Lãnh Nghệ dặn không nên để Xảo Nương bị kích thích, nhất thời chưa chuẩn bị lời nói dối, lại chẳng phải người thông minh nhanh trí, đâm ú ớ:” Phó tòng uống say đánh nhau, phu nhân đừng lo, có hảo hữu đại lão gia giúp, người này võ công vô cùng cao cường, đại lão gia không sao đâu.”
Nàng không nói còn đỡ, nói làm Trác Xảo Nương thêm lo, phó tòng đành nhau thì sao cần người võ công cao cường giúp, hất chăn ra muốn rời giường.
Thảo Tuệ vội đỡ lấy:” Tỷ muốn đi đâu?”
Trác Xảo Nương dứt khoát xuống giường:” Ta muốn xem, chỉ đứng ở cửa thôi.”
Ở trong sân Bạch Hồng lấy một chọi hai cuộc chiến vô cùng dữ dội.
Đám Doãn Thứu chia ra bảo vệ người nhà của Lãnh Nghệ, số khác đưa hàng xóm láng giềng rời đi, lúc này rồi ai không liên quan còn ở lại chắc chắn có mưu đồ bất chính. Thế nên sáu người của đường hội lộ mặt là sát thủ, bọn chúng rút vũ khí bảo vệ hai người bên mình.
Không ai ngờ được thích khách trà trộn vào đông như vậy.
Nữ tử đóng giả Trác Xảo Nương tung chiêu hiểm bức lui Bạch Hồng, hét lên:” Dừng tay, ta có điều muốn nói.”
Bạch Hồng thu trường kiếm lại, hiên ngang đứng giữa sân, dù nàng mang mặt nạ ông già gần đất xa trời thì vẫn phong thái hơn người:” Nói.”