Tiếng của Trác Xảo Nương tuy không rõ ràng, Lãnh Nghệ muốn nổ tung vì sung sướng, cũng hét lớn:” Nương tử, ta ở đây, đừng sợ, ta tới đây.”
Cùng lúc đó trên vách núi truyền xuống giọng nói lành lạnh:” Đừng vội, cẩn thận bị ngã.”
Là Bạch Hồng!
Nghe thấy giọng nói nói, Lãnh Nghệ liền vững lòng, có nàng, không ai có thể làm hại Xảo Nương.
Trác Xảo Nương thì bị câu này làm mơ hồ, đã là âm phủ rồi sao còn phải cẩn thận ngã xuống núi chứ, chẳng lẽ ... Nàng xoay người một cái, thấy ánh đèn lốm đốm của thành Ba Châu, thấy núi xa, gió lồng lộng mang theo hơi lạnh cuối thu làm nàng hơi rùng mình.
Lạnh quá, mình còn chưa chết.
Nương theo ánh trăng mờ, nàng cũng nhìn rõ bạch y nhân đó không phải là quỷ hồn, mà mỹ nhân khuynh thành khiến nàng cũng phải ngơ ngẩn hôm đó. Tuy nàng ta đeo mặt nạ nam nhân, nhưng chiếc áo trắng như không dính bụi trần này, phong thái trác tuyệt này nàng vẫn nhớ như in, buột miệng nói:” Là cô à?”
Bạch Hồng chưa bao giờ gặp Trác Xảo Nương, nghiêng khuôn mặt bệnh tật vô cảm sang, dùng giọng nam hơi trầm hỏi:” Cô biết ta?”
“ Không, không, không biết.” Trác Xảo Nương che đậy hôm đó nàng trốn sau cửa nhìn trộm, nàng biết nữ tử này võ công vô cùng lợi hại:” Ý ta nói, cô cứu ta à?”
Bạch Hồng không trực tiếp trả lời:” Quan nhân cô tới rồi, lúc nãy y nói, bệnh của cô chữa được.”
Trác Xảo Nương ảm đạm lắc đầu:” Quan nhân nói dối, ta biết mình sắp chết rồi, bệnh của ta, ta cảm nhận được, chàng nói thế chỉ để ta yên tâm thôi.”
Bạch Hồng không hiểu chuyện này lắm, chỉ im lặng.
Lãnh Nghệ đã leo lên được vách núi, có lẽ đây là lần y leo núi nhanh nhất, vừa nhìn thấy Trác Xảo Nương, cả thế giới như bừng sáng, y lao tới ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, giọng nói nghẹn tới như không noi ra nổi:” Xảo Nương, ta tưởng không gặp được nàng nữa ... Nàng mà đi, nàng bảo ta sống một mình ra sao?”
Trác Xảo Nương bị y ôm chặt tới đau, nhưng lòng thì hạnh phúc vô bờ, bên cạnh còn một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, vậy mà chàng chỉ thấy mình, còn có điều gì hạnh phúc hơn nữa? Vì câu này, nàng thấy mình chết ngay cũng đáng.
Hai tay nàng đưa ra, ôm lấy khuôn mặt nàng yêu thương, người lúc nào cũng vững vàng như núi, lúc này yếu đuối lạ, như đứa trẻ con lạc mất người thân.
Thời khắc này nàng vui lắm, tuy niềm vui này chẳng kéo dài được bao lâu, nhưng ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, biết một người trong lòng yêu thương mình nhiều như thế, vậy là đủ rồi.
Đột nhiên Bạch Hồng đang đứng bên cạnh như tượng đá đột nhiên hét lên bằng giọng nữ, lại còn lập tức rút kiếm, bạch quang loang loáng đâm vào bụi cỏ.
Nàng rất ít khi rút binh khí, trừ khi gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh.
Lãnh Nghệ nhìn kỹ, suýt bật cười, đâu phải võ lâm cao thủ gì, mà là một con rắn, bị Bạch Hồng chém đứt đầu rồi.
Đúng lúc này Trác Xảo Nương cũng hét lên, kéo mạnh Lãnh Nghệ ra sau, trên tảng đá gần đó cũng xuất hiện cái đầu rắn hình tam giác, thè lưỡi trườn về phía họ.
Rắn thôi mà, Lãnh Nghệ không coi ra gì, tay trái gắn cơ quan phóng phi dao giơ lên, ngay lập tức y liền biến sắc mặt, bởi không chỉ có một con, bãi cỏ lay động, từng con từng con rắn chui ra.
Kiếm trong tay Bạch Hồng bay múa, kiếm quang cực thịnh dệt thành tấm lưới, chém chết tất cả những con rắn phóng mình lao tới.
Máu bắn tứ tung, những cái đầu rắn rơi xuống, thân hình không đầu vẫn ngoe nguẩy cảnh tượng đáng sợ cực điểm.
Viu viu viu!
Trong bóng tối bay tới mười mấy mũi tên, hướng về cả ba người.
Lãnh Nghệ lách mình, chắn trước mặt Trác Xảo Nương, chiếc vali giơ lên làm lá chắn, nó làm bằng loại thép chống được đạn bình thường, nói gì thứ cung tiễn cổ đại.
Đỡ được cung tên nhưng còn rắn.
May mà Lãnh Nghệ còn đôi chân, giờ thì chẳng thể cố kỵ bị Trác Xảo Nương phát hiện mình biết võ công nữa, chân đá như bay, rắn tới gần không bị y đá đi thì cũng bị dẫm chết.
Trác Xảo Nương ngơ ngác nhìn y, quên cả tên bay trên trời lẫn rắn dưới đất.
Bạch Hồng tranh thủ một khắc rảnh rỗi rút pháo hoa nhỏ bắn lên không, tạo thành đóa hoa trắng diễm lệ.
“ Con ả đó gọi đồng bọn! Mọi người cố lên, giết tên cẩu quan đi.”
Giọng này chính là của Vô Tâm.
Trong bóng đêm truyền tới âm thanh kỳ quái, đám rắn độc như có người chỉ bảo, không tấn công tùy ý nữa mà tập trung cả vào Lãnh Nghệ, mũi tên cũng chuyển hướng.
“ Để đám rắn cho ta.” Bạch Hồng biết Lãnh Nghệ có thần công hộ không quá sợ cung tiễn, lao tới trước mặt y dệt lên một màn kiếm quang tầm thấp giết hết đám rắn bỗng chốc trở nên điên cuồng kia:
Đối phương phạm sai lầm, nếu chúng tấn công cả Trác Xảo Nương còn khiến Lãnh Nghệ lúng túng, giờ nhắm cả vào y, mà y mặt giáp chống đạn lẫn có vali che chắn, lại không lo nửa thân dưới có Bạch Hồng, vậy thì chuyện quá đơn giản rồi. trong đêm tối Lãnh Nghệ không nhìn thấy tên bắn tới, dù nhìn bằng mắt cũng chẳng kịp, chỉ có thể nghe gió đoán hướng, cái này y càng sở trường, không những dễ dàng đối phó thi thoảng còn có thể trợ giúp Bạch Hồng.
Dưới ánh trăng, hai bóng người một đen một trắng tựa như biểu diễn màn vũ đạo đẹp mắt, đàn rắn chẳng vô tận đang ít đi thấy rõ, mà tên cũng thưa thớt.
Giọng Vô Tâm rít lên căm tức:” Không ngờ cẩu quan ngươi lại thân thủ cao như vậy, ta nhìn nhầm rồi, nhưng đừng có đắc ý.”
Trên sơn đạo vang lên giọng nói già nua mà trầm hùng:” Cuồng đồ phương nào chờ chạy, tiếp chiêu của bần đạo.”
Tức thì mưa tên dừng hẳn, mấy bóng người lao nhanh lên núi, vài tiếng binh khí va chạm, sau đó tiếng còi hiệu chói tai phát ra, chẳng mấy chốc bốn bề yên tĩnh như cũ, để lại đống xác rắn cùng mũi tên rơi rải rác.
Không biết là cao nhân phương nào kịp tới hỗ trợ, dù sao nguy hiểm cũng đã qua rồi, Lãnh Nghệ thở phào nhìn Trác Xảo Nương:” Xảo Nương, nàng không sao chứ?”
Trác Xảo Nương không nói gì, thậm chí không nhìn y mà quay đầu phía vách núi nhìn ánh trăng tới xuất thần làm Lãnh Nghệ chột dạ, lòng hết sức bất an.