Thời gian của Trác Xảo Nương không còn nhiều nữa, Lãnh Nghệ vứt bỏ sự cẩn thận thường ngày, bây giờ là lúc phải làm liều, phải ra đòn hiểm, hỏi nhỏ:” Nàng biết Tiểu Chu hậu không?”
“ Tiểu Chu hậu là ai?” Thành Lạc Tiệp không hiểu:
“ Là hoàng hậu của Lý Dục ấy.”
“ À, chàng nói tới Trịnh quốc phu nhân à? Biết, làm sao?”
Sau khi Lý Dục quy hàng nhà Tống, Triệu Khuông Dận phong Tiểu Chu hậu là Trịnh Quốc phu nhân, Tiểu Chu hậu chỉ là cách xưng hô hậu thế với nàng, giờ là người mất nước, sao có thể gọi là hậu. Lãnh Nghệ hiểu ra:” Nàng có cách để hoàng đế cho rằng Tiểu Chu hậu sắp chết không?”
“ Vì sao?” Thành Lạc Tiệp theo không kịp lối suy nghĩ của Lãnh Nghệ:
“ Nàng không biết chuyện của họ ạ?”
“ Họ làm sao?”
Lãnh Nghệ đâu có biết, trên lịch sử Triệu Quang Nghĩa dâm nhục Tiểu Chu hậu là chuyện một năm sau, tại thời điểm này, ông ta còn chưa biểu lộ ra bất kỳ điều gì với Tiểu Chu hậu:” Vì hoàng đế rất thích Tiểu Chu hậu, nếu biết nàng ấy sắp chết, ắt sớm ra tay với nàng ấy, cũng muốn ta vào kinh vẽ lại.”
“ Sao chàng biết?” Thành Lạc Tiệp không hiểu:
“ Ta đoán.” Lãnh Nghệ không biết giải thích với nàng ra sao, kệ lời của mình bây giờ có nhiều điểm bất hợp lý:” Tiểu Chu hậu xinh đẹp vô song, lại là hoàng hậu của quân chủ vong quốc, hoàng đế thích kiểu này nên ta đoán ... Ài, tóm lại ta câng nghĩ cách để hoàng đế nghĩ Tiểu Chu hậu sắp chết.”
Thành Lạc Tiệp như hiểu như không, chỉ là Lãnh Nghệ nói cấp bách thế, nàng chẳng kịp nghĩ nhiều, mà vốn nàng chẳng phải là cô gái chịu suy nghĩ:” Thế thì chàng tìm đúng người rồi, phụ trách giám thị phu thê Lý Dục là thủ lĩnh hộ vệ Lữ Phi Long, hắn là hộ vệ của tiên hoàng, một lần phạm sai lầm, tiên hoàng định giết hắn, là thiếp cầu xin hoàng hậu tha cho hắn. Hắn mới được tha mạng phái đi hộ vệ phu thê Lý Dục. Vậy thiếp viết thứ bảo hắn nói Trịnh Quốc phu nhân bị bệnh sắp chết nhé?”
“ Không, không, thái y tới là biết ngay.” Lãnh Nghệ trầm ngâm:” Cứ nói phu thê Lý Dục hoài niệm cố quốc, có ý tự sát tuẫn quốc.”
Nói thế không sai, vì Lý Dục vì hoài niệm cố quốc mà làm rất nhiều thơ tưởng niệm, chính vì thế sau này khiến Triệu Quang Nghĩa nghi kỵ, ban rượu độc mà chết.
Thành Lạc Tiệp chớp mắt:” Thế có được không?”
“ Ta làm sao mà biết, lúc này cách gì cũng phải thử thôi.” Lãnh Nghệ có thể nói là cùng đường làm bậy rồi, hiệu quả ra sao thì y cũng chịu:
“ Được rồi, vậy thiếp theo ý chàng mà làm, về phần mục đích, hắn không hỏi đâu, hắn là người thông minh, làm thế thực ra có lợi cho hắn, vì hắn giám thị được thứ hữu ích, loại quân chủ mất nước này lúc nào cũng bị nghi kỵ, lo thần dân trước kia hoài niệm hắn mà sinh biến mà.” Thành Lạc Tiệp không dám ở lại lâu, rời khỏi lòng Lãnh Nghệ đi làm ngay:
Một lúc sau, Lãnh Nghệ đang nóng ruột đợi tin nàng thì Đổng sư gia dẫn mấy vị hồng nho vào, lấy một bài thi ra, mặt mày hớn hở, từ xa đã nói:” Đông ông, đông ông, trong quá trình phục tra bài thi bị loại, bọn học sinh phát hiện ra một bài thi tử có thể nói là tuyệt tác, so với khoa tiến sĩ còn xuất sắc hơn, không biết phán định thế nào, mong đông ông định đoạt.”
Lãnh Nghệ nhận lấy bài thi quả nhiên là của Hoa Vô Hương, trong đó có bài thơ Vọng Hải Triều, đây là danh tác ca tụng thái bình thịnh thế, đám hồng nho tất nhiên mừng lắm, y vờ vịt mắng:” Các ngươi có nhầm không, khảo sinh Minh y khoa mà hơn được tiến sĩ khoa, trò cười!”
Mấy vị hồng nho khác cũng luôn mồm tán thưởng bài thơ kia, thi từ hay có nhiều lắm.
Lãnh Nghệ đủng đỉnh xem bài thi, ra vẻ không để ý, rồi vờ chú ý hơn, sau đó vỗ đùi:” Hay! Quả nhiên là thơ hay! Không biết ai viết, là đệ tử của vị hồng nho tuấn kiệt nào? Chúc mừng, chúc mừng dạy ra cao đồ.”
Mấy vị hồng nho đều xấu hổ không nói, mãi mới có một vị ngập ngừng:” Do một tiểu cô nương mười lắm tuổi viết ạ.”
Rồi một vị khác thở dài:” Tiếc là nữ tử, nếu không với tài hoa này, thi tiến sĩ khoa cũng có thể đứng hạn nhất rồi.”
Cả đám nghĩ tới điều này lại không ai vui nổi, Lãnh Nghệ cười thầm trong lòng hỏi:” Thế y thuật ra sao?”
Y quan phụ trách chấm bài chắp tay nói:” Bẩm đại nhân, y thuật của nàng cũng thuộc hàng đầu trong số khảo sinh thi minh y khoa.”
“ Ồ, thế thì cho xếp hạng đầu minh y khoa đi.” Lãnh Nghệ vẫn làm ra vẻ đang đọc thơ:
Y quan kia ngập ngừng:” Để một nữ tử đứng hạng đầu e lạ sẽ sinh ra nghị luận, mong đại nhân cân nhắc.”
Lãnh Nghệ trừng mắt lên:” Nghị luận cái gì, văn tài thua, y thuật không thắng nổi, bản thân không có bản lĩnh, không biết xem lại mình lại đi nghị luận người khác à, học chữ thánh hiền vứt đi hết rồi hay sao?”
“ Dạ dạ dạ!” Y quan kia rối rít chắp tay không dám nói gì thêm:
Những vị khác thấy tấm gương đó còn ai dám nói gì? Lãnh Nghệ xem những bài khác một lượt, y không hiểu hay dở, tất nhiên không tùy tiện thay đổi gì, còn ra sức tán thưởng các vị hồng nho tinh mắt chọn được người tài cho quốc gia, ai nấy đều có thể diện.
Cùng ngày Lãnh Nghệ đưa kết quả lên cho Liêu tri phủ duyệt, sau đó thứ hạng được công bố, quả nhiên khi một tiểu cô nương đứng đầu Minh y khoa truyền ra đã gây lên vô số nghị luận. Khi lời nói của Lãnh Nghệ cũng truyền ra thì nghị luận công khai mới lắng xuống, nhưng chỉ là từ công khai chuyển sang ngấm ngầm thôi. Kể cả nàng làm ra bài thơ hay thì sao nào, riêng thân phận nữ tử đã khiến khối kẻ lòng dạ hẹp hòi không thể chấp nhận.
Sau kỳ thi còn nhiều hoạt động, ví như tiệc mừng khảo sinh đỗ cao, cái đó Lãnh Nghệ để hết Liêu tri phủ làm, đây là điều khiến y cực kỳ được Liêu tri phủ tín nhiệm, yên tâm giao việc.
Lãnh Nghệ rời nha môn về nhà, thấy Thảo Tuệ ngồi một mình ở hành lang khóc thút thít, không khỏi nghĩ tới chuyện chẳng lành, bước tới hỏi khẽ:” Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thảo Tuệ ngước mắt lên nhìn y, mếu máo nói:” Mắt của tỷ tỷ không nhìn thấy nữa ...”
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé!