Lãnh Nghệ vừa vẽ xong thì tiếng cảm thán vang lên khắp phòng, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy phong cách hội họa này, cả giác như đó là quả trứng được đặt lên ván gỗ vậy. Quả thực nếu so với cách vẽ của họ thì chân thật hơn rất nhiều, kéo cả tới sờ lên bức tranh, bàn tán xôn xao.
Vương Kế Ân không quá ngạc nhiên, bởi vì hắn chứng kiến "bức tranh" còn sống động hơn của Lãnh Nghệ, chỉ là bây giờ mới được chứng kiến thủ pháp làm ra bức tranh đó, mới thấy quả thật không tầm thường.
Lãnh Nghệ giảng giải cho bọn họ kiến thức cơ bản của phác họa, bao gồm đổ bóng và phối cảnh. Sau khi giảng giải xong bảo các tú nương dựa theo điều mình dạy để vẽ cục đá.
Những tú nương này đều tuyệt đỉnh thông minh, bọn họ mau chóng mày mò được yếu quyết, tuy nhiên dù sao vừa tiếp xúc với thứ này, đây là kỹ xảo hoàn toàn mới, vẽ cả ngày chưa đạt yêu cầu.
Lãnh Nghệ bảo với Vương Kế Ân chuyện này không thể gấp được, Vương Kế Ân đã có khái niệm cơ bản việc Lãnh Nghệ muốn làm nên gật đầu, bây giờ quan trọng là ở các tú nương này, bảo họ luyện tập ngày đêm nhanh chóng nắm được thủ pháp mới.
Thật ra cần gì hắn phải dặn, đây là thủ nghệ mới có thể hoàn toàn lập thành trường phái riêng, người nào nắm giữ chẳng giữ rịt lấy truyền cho con cháu. Vậy mà Lãnh Nghệ lại dạy bọn họ, cảm kích còn không kịp, biết một nghề đủ sống mấy đời, tất nhiên nỗ lực học tập.
Hội họa cơ bản tương thông, cho nên những tú nương này học rất nhanh, tới ngày thứ ba thì nắm được kỹ thuật đổ bóng, vẽ còn giống hơn trình độ nửa vời của Lãnh Nghệ.
Cũng chính trong ngày thứ ba này Lãnh Nghệ từ hoàng cung về, Thảo Tuệ đợi trước cổng cao hứng báo:” Tỷ phu! Tỷ tỷ nhìn thấy rồi.”
Lãnh Nghệ mừng quýnh lên, chạy vội tới mức vấp bệ cửa suýt ngã, chỉ hận sao cái nhà này rộng thế, chạy cả quãng đường dài mời về tới phòng.
Chỉ mới mấy ngày trước Xảo Nương chỉ có thể nằm, hôm nay không ngờ đã có thể ngồi dựa vào thành giường, vừa kích động vừa hồi hộp nắm tay nàng:” Xảo Nương, cảm giác nàng thế nào rồi?”
Trác Xảo Nương đưa tay lên sờ má y, ứa nước mắt:” Thiếp thấy quan quân rồi, thấy rồi ... Chỉ là không rõ lắm.”
Lãnh Nghệ nắm tay nàng áp vào má mình, cảm giác giọng nàng cũng rõ hơn, niềm vui này không cách nào diễn tả hết:” Đừng vội, đừng vội, điều này chứng tỏ chữa trị có hiệu quả rồi. Ha ha ha, lão già đó nhân phẩm tuy chẳng ra sao, nhưng y thuật đúng là hiếm có trên đời, ha ha ha.”
Trác Xảo Nương cũng cười theo, chính bản thân nàng cũng cảm thấy thân thể có chút sức lực rồi, nghe tiếng quan nhân nói đã rõ ràng hơn, niềm tin càng tăng mạnh.
Giờ bệnh tình Trác Xảo Nương đang có chuyển biến rõ ràng, Lãnh Nghệ càng dồn tâm huyết chỉ bảo những tú nương kia, đến khi bọn họ đã hoàn toàn nắm được tri thức vẽ tĩnh vật, y bắt đầu để họ vẽ tranh người thật.
Tất nhiên không thể trực tiếp dùng ảnh Tiểu Chu hậu mà kiếm một cung nữ lấy máy ảnh chụp lại. Đám cung nữ bị "bức tranh" chân thực của Lãnh Nghệ làm sững sờ, bọn họ được mở rộng tầm mắt, không ngờ trên đời có kỹ thuật thần kỳ như vậy, sùng bái vô cùng.
Nếu như nhìn người thật để vẽ những tú nương mới học qua kỹ thuật hội họa cơ bản này không thể nào phác họa ra được. Nhưng nếu như dựa vào "tranh" có sẵn để mô phỏng thì lại là sở trường của họ.
Lãnh Nghệ phát hiện phương pháp mô phỏng của họ giống tranh thêu chữ thập thời hiện đại, lòng thán phục ngược lại, quả là danh gia trong nghề, thế này y tự tin có thể phục hồi ảnh chụp trên tranh với độ nhất trí cực cao rồi.
Hôm đó là ngày thứ mười hai rồi, Lãnh Nghệ từ hoàng cung trở về, nhìn thấy nữ tử nhỏ nhắn, khuôn mặt hơi xanh xao đứng dựa bên cửa nhìn y, còn có thể là ai được.
Lãnh Nghệ đi nhanh tới, không nói một lời ôm ghì nàng vào lòng, liên tục hôn lên tóc nàng, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, nhiều lúc y tưởng mất nàng mãi mãi rồi:” Tạ ơn trời đất, tạ ơn trời đất.”
Trác Xảo Nương nép vào lòng y mà khóc.
Người qua đường trông thấy cảnh này không ai không kinh ngạc, chỉ là có một đám người hung thần ác sát cảnh giới xung quanh, không ai ở lại nhìn ngó hay bình luận gì.
Ngày hôm sau Lãnh Nghệ đưa Trác Xảo Nương tới thái y cục chữa bệnh, y hồi hộp chờ đợi bên cạnh, khi Hoa Minh Tôn nói chữa trị xong, sau này không cần tới nữa, ở nhà dưỡng bệnh là được. Lãnh Nghệ trang trọng vài ông ta một cái:” Đa tạ ơn cứu mạng của thần y.”
Hoa Minh Tôn mặt trơ trơ vô cảm:” Ta nói rồi, ta không muốn chữa trị cho nương tử của ngươi, đây là vụ giao dịch, nhớ kỹ chuyện ngươi hứa, nhanh chóng hoàn thành là đủ.”
“ Thần y yên tâm, nếu mọi chuyện thuận lợi, năm mới sẽ hoàn thành.”
“ Thế thì tốt, đơn thuốc ta kê rồi, đi đâu bốc thuốc là việc của ngươi, nương tử ngươi phải nửa năm nữa mới hoàn toàn khôi phục, uống thuốc không được thiếu ngày nào, nếu không bệnh xấu đi lần nữa không cứu được đâu, lúc đó ngươi vẫn phải thực hiện giao dịch giữa chúng ta.”
“ Đa tạ thần y.” Lãnh Nghệ vẫn lần nữa cảm tạ:
Bệnh tình của Xảo Nương đang có tiến triển tốt đẹp, nhưng việc thêu tranh không thuận lợi như Lãnh Nghệ mong muốn. Hiện giờ tất cả các tú nương đã mô phỏng hoàn mỹ bức tranh trên giấy, nhưng chỉ hai màu đen trắng, phải thêu màu mới là hoàn mỹ. Bọn họ thêu cách nào cũng không có hiệu quả đổ bóng, Lãnh Nghệ càng không hiểu, chỉ có thể dựa vào họ tự tìm hiểu thôi.
Trực tiếp thêu người quá khó, Lãnh Nghệ bày một đĩa hoa quả, yêu cầu họ vẽ lại rồi thêu. Quả thật lần này dễ dàng hơn, có thể thấy tiến bộ từng chút một.
Triệu Quang Nghĩa tới xem vài lần, nhận ra được đây là kỹ thuật hoàn toàn mới, cần thời gian mài rũa, cho nên không thúc giục. Chỉ là ông ta lợi dụng đủ mọi cớ thường xuyên gọi Tiểu Chu Hậu vào cung, sau đó hai người họ giao hoan tại các nơi trong hoang cung. Mà mỗi lần như thế Lãnh Nghệ đều được an bài ở vị trí bí mật quan sát bọn họ để tiến hành "hội họa".
Những lúc như thế Lãnh Nghệ rất hối hận, y không biết chuyện này tới bao giờ mới kết thúc.