Hai người kia cũng đã thấy Tiểu Chu hậu, tường viện cao cao, đường lát đá đen, ánh đèn lồng đỏ chiếu rọi, phía sau lưng là bông tuyết lất phất. Nàng một tay vén váy, duyên dáng từ trong đêm tối lướt ra. Vẻ mỹ lệ ấy, bước chân khoan thai khẽ khàng, thân thể mềm mại và nụ cười ngọt ngào của nàng, làm người ta chưa uổng đã say.
Triệu Nguyên Hi ngồi yên tại chỗ, Triệu Nguyên Tá lại tươi cười đi tới, lớn tiếng nói:” Phu nhân đã đến, huynh đệ bọn ta đợi lâu rồi.”
Tiểu Chu hậu cảnh giác nhìn quanh:” Quan gia đâu, không phải quan gia triệu kiến thần thiếp sao?”
Triệu Nguyên Tá quay ra phía cửa quát:” Tên khốn kiếp nào nói linh tinh, giả truyền thánh chỉ, các ngươi có mấy cái đầu ... Ha ha, phu nhân, chắc bọn chúng nói không rõ ràng làm phu nhân hiểu lầm, đợi ta tra rõ là ai sẽ phạt nặng, ha ha ha.”
“ Nếu không phải thì thần thiếp xin về.” Tiểu Chu hậu dứt lời là đi luôn:
“ Đợi đã!” Triệu Nguyên Tá là trưởng tử của Triệu Quang Nghĩa, năm nay mới mười bốn, có bảy phần giống ông ta, vừa cao lớn vừa đen, chỉ có điều chưa phát phì thôi. Từ nhỏ đã theo cha chinh phạt, không chỉ dung mạo đến hành vi cử chi đều rất giống cha hắn. Thấy Tiểu Chu hậu định đi, hắn lên tiếng ngăn cản:” Bọn ta thành tâm mời phu nhân, sao phu nhân có thể làm thế, phải uống vài chén mới đi chứ!”
Tiểu Chu hậu sao có thể bị những lời đó lừa gạt, nén giận nói:” Nửa đêm canh ba, thần thiếp đối ẩm với hai vị hoàng tử, truyền ra không chỉ hại danh tiết thần thiếp, cũng không có lợi cho hai vị hoàng tử.”
Triệu Nguyên Tá bước tới một bước, hắn ít tuổi nhưng cao hơn nàng một cái đầu: “ Không cần để ý, đây là nhà nhị đệ ta, không ai vào được, cũng không ai dám nói ra nói vào đâu.”
“ Không được! Trên dưới có trời đất, bốn phía có người nghe, làm gì có bức tường nào không lọt gió.” Tiểu Chu hậu không chần chừ nữa, nhấc váy đi như chạy, nào ngờ cửa viện tử đóng lại rồi, nàng đẩy không được, quay người lại nhìn chằm Triệu Nguyên Tá:” Thái tử muốn làm gì?”
Triệu Nguyên Tá dương dương đắc ý:” Còn biết ta là thái tử sao? Vậy ngồi xuống uống với hai chén.”
Nói rồi phất tay:” Tất cả các ngươi lui ra.”
Nhạc tức thì dừng lại, ca cơ ngừng múa, cúi đầu vội vàng đi ngay, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Triệu Nguyên Tá liếc mắt qua:” Thế là tốt rồi, dù phu nhân có bị hủy danh tiết cũng chẳng ai thấy.”
Tiểu Chu hậu biến sắc, chúng dám giả mạo thánh chỉ lừa mình tới đây còn gì không dám làm, cứng rắn với chúng không được, thoáng cái nàng đổi thái độ, cười tươi như hoa xuân:” Thế thần thiếp uống vài chén mới đi vậy.”
“ Thế mới đúng chứ.” Triệu Nguyên Tá về chỗ, nhích bồ đoàn của mình sang bên, lấy cái bồ đoàn khác đặt giữa mình và Triệu Nguyên Hi, vỗ vỗ lên đó:” Phu nhân mời ngồi.”
Tiểu Chu hậu không nói gì, cởi tú hoa hài, bỏ áo choàng lông vắt lên bình phong, trong mặc một chiếc váy quý phụ kín đáo, bên ngoài quấn lớp lụa màu lục khâu chồng lên nhau, áo kép bằng tơ nõn, viền lụa trắng, sang trọng mà khác biệt. Nàng khẽ nhấc váy xếp lớp đi tới bồ đoàn ngồi xuống.
Bồ đoàn đặt rất gần nhau, nàng vừa ngồi xuống, Triêu Nguyên Tá ngửi thấy hương thơm quyến rũ, hắn chẳng che giấu nửa cổ hít sâu làm vẻ mặt say mê, rót một chén rượu cho nàng, nâng chén của mình lên:” Phu nhân là Hằng Nga tiên tử trên trời, bình thường cao không với tới, hôm nay có cơ may uống rượu với nàng, phải say một phen mới được, nào, mời phu nhân một chén.”
Không đợi Tiểu Chu hậu nói gì đã ngửa cổ uống cạn.
Tiểu Chu hậu từ từ nâng chén uống.
Triệu Nguyên Tá cười ha hả nói:” Hoàng đệ, vì sao không mời rượu phu nhân.”
Triệu Nguyên Hi nhỏ tuổi hơn một chút, chỉ mười ba, hơi gày gò, da trắng tái, vài phần khí chất thư sinh kiêu ngạo, chẳng nói chẳng rằng uống hết luôn.
Cứ như thế Triệu Nguyên Tá kiếm đủ mọi cớ khiến Tiểu Chu hậu phải uống rượu, thoáng cái đã mười mấy chén.
Trước đó ở nhà Triệu Đình Mỹ, Tiểu Chu hậu đã uống khá nhiều, giờ say tới mặt đỏ tựa hoa đào, cảm thấy toàn thân bắt đầu phát nhiệt, nhìn cảnh vật cũng nhòe đi, gượng cười nói:” Thần thiếp không chịu nổi tửu lực, xin thái tử thứ lỗi cho thần thiếp lui.”
“ Thế sao được.” Triệu Nguyên Tá hứng trí rất cao, chằm chằm nhìn nàng không chớp mắt:” Hai huynh đệ ta vừa rồi nghe ca vũ chưa tận hứng, nghe nói phu nhân ca vũ song tuyệt, ít ai sánh bằng. Cho nên mạo muội mời phu nhân tới đây, nếu phu nhân tạm thời không thể uống được cũng đành, sao không ca vũ một bài đi.”
“ Thần thiếp đã say, sao còn có thể ca vũ?” Tiêu Chu hậu lắc đầu:
“ Vậy đàn một khúc được chứ? Kỹ thuật dao cầm của phu nhân quán tuyệt kinh sư, vậy mà ta chưa có duyên nghe, hôm nay nhất định không bỏ lỡ cơ hội.” Triệu Nguyên Tá tự mình đi lấy đàn nhạc công để lại loạng choạng đặt vào lòng Tiểu Chu hậu:” Ta muốn nghe Phá Trận Tử.”
Bài từ này chính là từ vong quốc khi kinh thành Nam Đường bị công phá, Lý Dục quy hàng làm ra. Triệu Nguyên Tá chọn bài này, dụng ý đã rõ. Tiểu Chu hậu chỉ thấy váng vất, lòng đau như cắt, hai tên hoàng tử này giống cha chúng, muốn xỉ nhục mình kiếm thú vui.
Triệu Nguyên Hi ở bên từ đầu tới cuối ít khi lên tiếng, lạnh lùng nói:” Làm kẻ tù binh, đích thực chẳng vui gì, nếu ngươi không muốn thể hiện thân phận tù binh của ngươi trước mặt bọn ta, không hát cũng được. Vậy thì hát ca từ túy sinh mộng tử đẹp đẽ của cung đình Nam Đường của các ngươi đi.”
Kẻ này buông lời còn ác độc hơn hành vi của ca ca hắn, Tiểu Chu hậu nhất thời phẫn nộ, ngọc chỉ lướt qua dây đàn, âm thanh như trân châu đứt rơi xuống đất, uyển chuyển mà như khóc than:
Bốn chục năm ròng xã tắc,
Ba ngàn dặm thẳm sơn hà.
Gác phượng lầu rồng vút vân Hán,
Lá ngọc cành vàng rủ yên la.
Chửa từng biết can qua.
Một sớm hàng thần lơ láo,
Vóc gầy làn tóc sương pha.
Nhất lúc bàng hoàng từ tạ miếu,
Giáo phường còn tấu khúc ly ca.
Gạt lệ đối cung nga.
Dù nàng chẳng hề chú tâm biểu diễn, chỉ muốn đàn cho hết khúc, nhưng vẫn khiến Triệu Nguyên Tá nghe tới si dại, kết hợp mùi u hương thoang thoảng, khuôn mặt hồng rực dụ hoặc, diễm lệ không bút mực nào tả xiết, hắn vỗ tay kêu lớn:” Không thẹn là kinh thành đệ nhất cầm! Đàn hay, ca hay, từ hay!”
“ Thần thiếp ca xong, xin cáo từ.” Tiểu Chu hậu đặt đàn xuống, nói xong đi ngay, nghĩ chúng cũng chẳng còn cớ gì giữ mình lại: