Mấy ngày sau đó phu thê Lý Dục sống trong nơm nớp lo sợ, tuy không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, Triệu Quang Nghĩ cũng không kiếm cớ triệu kiến Tiểu Chu hậu. Nhưng Lý Dục càng sợ hãi, vì trước khi cuồng phong ập xuống luôn có một khoảng lặng, lần này phải chăng cũng như thế?
Tiểu Chu hậu thì lo lắng thái tử và Nhị hoàng tử báo thù mình, nhưng cũng không có động tĩnh gì, đoán chừng bọn chúng cũng không muốn chuyện bại lộ, dù sao cũng là bọn chúng sai. Lại nhớ tới hôm đó thái tử bảo có một bức thư muốn chuyển cho họ, song không thấy đưa tới nữa, hẳn chỉ là cái cớ thôi, cũng không nghĩ thêm.
Bọn họ nghĩ đủ mọi cách mà không tìm được bài từ kia.
Sáng sớm ngày 15 tháng Giêng, tiết Nguyên Tiêu, Tết đã qua được nửa tháng rồi, không khí đón xuân vẫn còn khắp nơi, đó đây vẫn thoang thoảng mùi thuốc pháo, ngoài đường phố đều treo đèn lồng, to có nhỏ có, đủ loại kiểu cách, hình dạng khác nhau, cái gần cái xa, chỉ là chưa tới tối, nếu không sẽ vô cùng đẹp mắt.
Lý Dục và Tiểu Chu hậu vẫn chưa dậy, thị nữ đã đứng ở cửa bẩm báo:” Công gia, phu nhân, người trong cung tới, mời công gia, phu nhân tiếp chỉ.”
Lý Dục bật dậy, tóm ngay lấy cánh tay Tiểu Chu hậu:” Hết rồi, hết rồi, quan gia hẳn là phái người tới ban cho ta tự tận, quan gia muốn lấy mạng ta rồi.”
Trong phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng tim đập mạnh tới bất thường của Lý Dục, hắn nhìn chằm chằm về phía cửa, tay ôm chặt lấy cánh tay Tiểu Chu hậu, sợ có người xông qua cánh cửa kia, bê vào một cái khay có rượu độc hoặc tấm lụa trắng.
Tiểu Chu hậu cũng sợ, nhưng nàng đã chuẩn bị tinh thần để chết rồi, vẫn trấn định hỏi lớn:” Mấy người tới?”
“ Đông lắm ạ.” Thị nữ đáp:
Lý Dục càng kinh hoàng, cuống cả lên nhìn trái nhìn phải tìm đường trốn:” Xong rồi, rõ ràng muốn lấy mạng ta đấy, nếu không phái nhiều người tới như thế để làm gì?”
Tiểu Chu hậu cũng hoảng, giọng lạc cả đi:” Bọn họ có nói là chuyện gì không?”
“ Dạ, hình như là tặng hoa đăng đoán chữ ạ, thái giám cung nữ mang theo rất nhiều hoa đăng.” Thị nữ rõ ràng có chút phấn chấn:
Căn phòng lại rơi vào im lặng trong khoảnh khắc, sau đó Tiểu Chu hậu thở phào, mỗi năm quan gia đều tặng hoa đăng có câu đố cho các vương gia và trọng thần, nếu không vì bài từ cảm hoài cố quốc thì họ đã đoán ra rồi, không tự dọa mình thế này.
Lý Dục không tin, hỏi vọng ra:” Ngươi nhìn rõ chứ?”
Thị nữ không hiểu chuyện đó có gì mà không nhìn rõ:” Vâng ạ, hoa đăng đã đặt trong sân rồi, công công truyền chỉ nói, mời công gia và phu nhân mau mau, họ còn đi tặng vương công đại thần khác.”
Thế là Lý Dục mới lau mồ hôi trán, vội vàng mặc y bào chẳng kịp rửa mặt đã ra đón thánh chỉ.
Thái giám tuyên chỉ, quả nhiên quan gia thưởng hoa đăng đoán chữ, trước tối nay đoán ra có thưởng, tuyên chỉ xong vội vàng đi luôn, không có chuyện gì khác.
Mấy ngày nay Lý Dục bị chuyện kia làm gầy đi rõ ràng, mặt bơ phờ hốc hác, dầu gì cũng là phu thê gần 10 năm, tình cảm sâu nặng, dù có giận mấy cũng vẫn thương nhiều hơn, nói:” Mỗi nhà chúng ta thưởng trăng không đủ náo nhiệt, hay là mời nhà Tề vương và Lãnh thôi quan tới ... Đặc biệt là Lãnh thôi quan, y là đại hồng nhân bên cạnh quan gia, không phải Tề vương nói rồi sao, y còn chưa tới phủ nha Khai Phong báo danh, thời gian qua luôn ở trong cung giúp quan gia xử lý công việc, biết đâu biết tin tức.”
Lý Dục gật đầu liên hồi:” Chủ ý hay, hay là lần này chúng ta chuyên môn mời phu thê Lãnh thôi quan thôi, có gì cũng dễ nói chuyện.”
“ Tề vương khả năng sẽ được quan gia mời vào hoàng cung đón Nguyên Tiêu, thế cũng được.”
“ Thế càng tốt, ta viết thư mời ngay, tránh người khác mời trước.”
Tiểu Chu hậu ngăn cản nói:” Chúng ta nên tự mình tới nhà mời càng tốt hơn, như thế mới thể hiện được lòng thành.”
Thế là phu thê Lý Dục chuẩn bị lễ vật, tới phủ Lãnh Nghệ.
Tới nơi gõ cửa đưa bái thiếp xong, Tiểu Chu hậu nhìn quanh, tuyết trên mặt đất đã bị đã bị bánh xe qua lại ép thành băng cứng. Đêm hôm đó nàng nếu không may mắn ngã gục ở đây, chỉ e đã thành cái xác không hồn, hoặc nếu không phải Lãnh Nghệ cứu mà là người khác, chuyện xấu e không giấu được, chẳng biết có bao lời ong tiếng ve lan truyền khắp nơi ... Nghĩ thôi cũng đã sợ.
Lý Dục thấy nàng ngây ra nhìn băng tuyết dưới chân, không khỏi ngạc nhiên:” Sao thế?”
Tiểu Chu hậu hồi thần, cười che giấu:” Không sao.”
Lúc này đại môn Lãnh gia mở rộng, Lãnh Nghệ dẫn Trác Xảo Nương ra ngoài nghênh đón, từ xa đã hồ hởi nói:” Công gia, phu nhân! Hai vị tới không bào trước một tiếng để ti chức cung nghênh.”
Lý Dục luôn mồm nói không dám, chắp tay:” Vốn sớm phải tới nhà chúc Tết Lãnh đại nhân, cơ mà tục sự quá nhiều làm lỡ, nay nhân tết Nguyên Tiêu, nghĩ nếu không tới thì năm mới hết mất. Không lỡ dở nữa, mạo muội tới nhà quấy nhiễu.”
“ Công gia nói gì đó, mau mời vào.”
Bên này hai người họ khách sáo thì bên kia Tiểu Chu hậu thân thiết khoác tay Trác Xảo Nương, nàng vốn có chút thấp thỏm, dù sao trừ nhà Triệu Đình Mỹ, đây là nhà đầu tiên bọn họ tới bái phỏng, những người khác tránh phu thê họ như tránh tà, không khỏi cảm kích:” Mấy ngày không gặp, muội muội càng xinh đẹp đó.”
Câu này không phải chỉ là nói thôi, thời gian trước Trác Xảo Nương bệnh tật quấn thân, trước Tết dần khôi phục, thuần khiết đáng yêu như sương mai, tóc vài lọn hơi rối, đó là vì sáng nay Lãnh Nghệ nổi hứng làm bậy, nàng sợ bị người ta phát hiện đỏ mặt nói:” Phu nhân mới là đẹp.”
Tiểu Chu hậu cố tình nghiêm mặt:” Gọi tỷ tỷ.”
Trác Xảo Nương xấu hổ sửa lời:” Tỷ tỷ.”
Bốn người đi vào noãn các ở nội trạch, vừa qua cổng bán nguyệt liền thấy đủ các loại hoa đăng, làm Lý Dục và Tiểu Chu hậu sửng sốt.
Theo thông lệ, mỗi năm Nguyên Tiêu quan gia chỉ tặng số ít hoa đăng cho bậc vương hầu và trọng thần, đó là vinh diệu vô thượng. Mọi người tuy biết quan gia rất coi trọng Lãnh Nghệ, nhưng không ngờ y cũng được tặng hoa đăng.
Hai người họ vốn cho rằng Lãnh Nghệ không có hoa đăng nên mới mời tới nhà mình ngắm hoa đăng, giờ chẳng những có mà còn nhiều hơn nhà mình, hai người nhất thời không biết làm sao, thế này chẳng có cớ mời y tới nhà rồi.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.
Lãnh Nghệ giống thằng nhóc đeo kính bên đảo quốc ấy, dính vào đen lắm.