Lãnh Nghệ nghe mà giật mình, y vốn lấy bài thơ Ngu mỹ nhân của Lý Dục là vì cứu hắn một cái mạng, không biết sao lại tới tai Triệu Quang Nghĩa lại vẫn là thơ của Lý Dục rồi? Có điều suy đoán không khó, đoán chừng Lý Dục quá thích bài thơ, thấy nó phù hợp với tâm cảnh của mình, về nhà ngâm lại nhưng thay "cố hương" bằng "cố quốc", bị người giám sát hắn báo lên.
Đây thực sự là người tính không bằng trời tính.
Cuối cùng Ngu mỹ nhân vẫn là bài thơ khiến Triệu Quang Nghĩa nảy sinh ý muốn giết Lý Dục, đây là lịch sử không thể đảo ngược sao? Lãnh Nghệ có sự khiếp sợ không tên.
Sát khí trên mặt Triệu Quang Nghĩa thoáng qua rồi tiêu biến, lại nói:” Phải rồi, khanh định cần trẫm ân chuẩn điều gì?”
Lãnh Nghệ cẩn thận nói:” Dạ, vi thần thấy chuyện quan gia lâm hạnh quý nhân, liên quan tới uy nghi của quan gia, không thể để quá nhiều người biết. Theo quan sát của thần của thần thời gian qua, có một tú nương tên Vũ Ti, kỹ thuật siêu quần. Sau này do nàng thêu lâm hạnh đồ. Còn các bức tranh khác do các tú nương còn lại phụ trách.”
“ Được! Chuyện này khanh an bài, trẫm rất yên tâm.” Triệu Quang Nghĩa xem đi xem lại tranh trên di động, lần nữa:” Cái này vẫn tốt hơn, đáng tiếc khanh cần nó để hội họa.”
Vương Kế Ân mắt đảo một vòng liền có kế:” Quan gia, chuyện này không khó, khi nào Lãnh đại nhân cần hội họa thì đưa lại cho ngài ấy, bình thường quan gia giữ là được.”
“ Hay! Ý Lãnh ái khanh thế nào?” Triệu Quang Nghĩa cao hứng lắm:
Lãnh Nghệ thiếu chút nữa chửi tổ tông mười tám đời Vương Kế Ân, thứ này mà ở trong tay Triệu Quang Nghĩa, ai biết có vô tình lộ cái gì không, nhưng Triệu Quang Nghĩa lên tiếng rồi, y dám nói không à? Trong lòng vạn phần không muốn, bên ngoài vẫn phải tỏ ra vinh dự:” Bẩm quan gia, thứ này tuy là bảo bối, nhưng nó có một vấn đề, cứ ba ngày lại mất màu, phải nhuộm lại mới thấy, nếu không tu sửa rất phiền. Thế nên nếu quan gia giữ nó, ba ngày thần phải vào cung một ngày mới được.”
“ Tốt, vậy thì buổi trưa khanh tới, khi đó trẫm ngủ trưa, khanh có thể nhuộm lại.” Triệu Quang Nghĩa có được cái di động thì mê mẩn vô cùng:” Khanh tặng cho trẫm thứ bảo bối thế này, trẫm phải khao thưởng mới được .... Lãnh ái khanh, nghe phong thưởng.”
Lãnh Nghệ vội quỳ xuống.
Triệu Quang Nghĩa nghĩ một lúc rồi nói:” Trẫm phong khanh làm ngự đái.”
Ngự đái chính là đái ngự khí giới, đời sau gọi là " ngự tiền đái đao thị vệ", nói cách khác là võ tướng mang vũ khí bảo vệ an toàn cho hoàng đế. Thời Tống, có thể đeo vũ khí hộ vệ bên cạnh hoàng đế chỉ vài người mà thôi, hơn nữa chỉ khi nào hoàng đế ngự giá thân chinh mới thực sự là mang vũ khí bảo vệ. Bình thường hoàng đế ở nội đình không cần ngự đái, thế nên chức vị này chỉ là một sự tượng trưng cho thân tín của hoàng đế.
Triệu Quang Nghĩa phong cho Lãnh Nghệ làm ngự đái chỉ để y có thể tự do vào nội đình, không cần thánh chỉ, tất nhiên chẳng cần y bảo vệ.
Lãnh Nghệ khấu đầu tạ ơn.
Vương Kế Ân nhìn biểu hiện của Lãnh Nghệ là biết y chưa hiểu tầm quan trọng của chức vị này, nhắc:” Lãnh đại nhân, tới giờ quan gia mới chỉ có ba ngự đái, đều là người theo quan gia chinh chiến sa trường bao năm thôi, thêm ngài là bốn đó.”
Lãnh Nghệ vội tạ ơn lần nữa:” Đa tạ quan gia tin tưởng, thần tan xương nát thịt cũng không báo đáp được.”
Triệu Quang Nghĩa cười ha hả:” Trẫm sẽ cho khanh cơ hội, hôm nay có một việc cần tới khanh đó.”
Lãnh Nghệ khom người:” Thần tận lực làm tốt.”
Triệu Quang Nghĩa ra hiệu, Vương Kế Ân tức thì nói thay:” Lãnh đại nhân chắc chưa biết, Hoa Nhị phu nhân là quý phi của tiên hoàng, sau khi tiên hoàng quy thiên thì lòng nguội lạnh, cả ngày chỉ ở trong phật đường ăn chay niệm phật, không gặp ai cả. Quan gia rất tưởng niệm, cho nên muốn bức tranh Hoa Nhị phu nhân. Hôm nay tiết Nguyên Tiêu, Hoa Nhị phu nhân ra chung vui với mọi người, nếu lỡ ngày này thì không biết khi nào mới gặp được. Có điều năm ngoái Hoa Nhị phu nhân chỉ lộ mặt gặp mọi người rồi sẽ về phật đường, thời gian rất ngắn không biết Lãnh đại nhân có làm được không?”
Thực tình mà nói, Lãnh Nghệ không dính dáng vào loại chuyện này nữa, phải nhìn Triệu Quang Nghĩa dâm nhục Tiểu Chu hậu hết lần này tới lần khác chạm tới giới hạn đạo đức lẫn tự tôn của y. Nếu chỉ là "vẽ" cho Hoa Nhị phu nhân một bức tranh hiển nhiên không phải vấn đề, chỉ là nghe giọng điệu Vương Kế Ân thì thể nào có điều ám muội.
Lãnh Nghệ cho dù không có ý tận trung báo quốc, y cũng muốn làm chút việc có lợi cho bách tính, giống như khi ở Âm Lăng hay Ba Châu, chứ không phải như giờ, không khác gì một tên nịnh thần mua vui cho hoàng đế.
Chính y cũng hổ thẹn với bản thân.
Vì thế Lãnh Nghệ tìm cách thoát khỏi liên quan, thoắt cái đã nghĩ ra cách, cố tình làm khó:” Ít nhất phải cho thần thời gian nửa canh giờ, đồng thời không thể có ai ở bên cạnh, quan gia cũng biết vẽ tranh này cần chính xác cao độ, thế nên nếu không tập trung tinh thần tuyệt đối thần không thể làm được. Phải có hai điều kiện này, nếu không thì tranh không hoàn mỹ.”
Triệu Quang Nghĩa cau mày:” Chuyện sau thì dễ thôi, cái đầu thì khó rồi, nàng thường chỉ xuất hiện một tuần trà.”
Vương Kế Ân tức thì xun xoe nói:” Quan gia, sao không mang bức tranh thêu này ra, bức tranh thêu này trên đời tuyệt không có cái thứ hai, Hoa Nhị phu nhân nhất định hứng thú. Lại gọi tú nương tới giải thích phương pháp thêu tranh, muốn kéo dài bao lâu cũng được.”
Lãnh Nghệ muốn nhảy tới bóp chết tên thái giám này, bảo sao người ta ghét thái giám chứ, chuyện hay không thấy tham gia, chủ ý xấu thì cả đống.
Triệu Quang Nghĩa mừng lắm khen ngợi Vương Kế Ân hết lời, Lãnh Nghệ chẳng còn cớ nào từ chối nữa, sau khi thầm chửi bới trong lòng thì xin khen thưởng cho các tú nương được cho lui. Lãnh Nghệ cáo từ ra tới cửa cung gặp Vũ Ti và thị vệ Hoàng Tiểu Trung, bảo hắn theo hộ vệ của mình về nhà lấy tiền, cả hai quỳ xuống bái lạy, cảm kích vô cùng. Còn Lãnh Nghệ lại dẫn Vũ Ti tới ngự hoa viên nội đình.