Lãnh Nghệ run cầm cập nói:” Tiểu sư phụ, ta và nương tử đi qua đây, tuyết quá lớn không thấy đường bị lạc, không biết có thể tá túc trong quý tự, tránh qua bão tuyết này không?”
Tiểu hòa thượng thấy y lạnh tới tìm tái mặt mày, nói năng vẫn khách khí lễ độ, đi theo là một thiếu nữ nhỏ nhắn, ăn mặc cũng bình thường, không phải người có thể gây nguy hiểm, mở rộng cả cho họ vào.
“ Cám ơn tiểu sư phụ.” Lãnh Nghệ nhanh chân dắt Trác Xảo Nương vào:
Tiểu hòa thượng chẳng nói gì cả, đóng cửa đi trước dẫn đường, qua thiên tỉnh, tới đại hùng bảo điện.
Bên trong điện có bảy vị hòa thượng ngồi trên bồ đoàn, đang đọc kinh tối, thấy bọn họ đi vào đều dừng lại, ánh mắt trước tiên liếc qua y phục như nông dân thôn quê của họ, không để ý, tiếp tục đọc kinh.
Lãnh Nghệ không quấy nhiễu bọn họ, thấy gần đó có mấy cái bồ đoàn còn trống, dẫn Trác Xảo Nương tới đó ngồi, Trác Xảo Nương giúp y phủi tuyết trên người, sau đó mới phủi cho mình.
Vào được tới đây gió tuyết đều bị ngăn cách bên ngoài rồi, tức thì ấm áp hơn nhiều. Lãnh Nghệ nắm lấy tay nàng, xoa xoa trong tay mình, giúp nàng hoạt huyết ấm tay. Trước mặc bao nhiêu người như thế, dù chẳng ai nhìn, Trác Xảo Nương vẫn có chút xấu hổ rụt tay về:” Quan nhân, thiếp tự làm được rồi.”
Lãnh Nghệ tự xoa tay xoa mặt cho bản thân, trong quá trình đó y không quên nhìn đám hòa thượng hết một lượt, ánh mắt dừng ở trên người hòa thượng già mặc áo cà sa. Ông ta mặt hơi ngắn, mí mắt sụp xuống, mặt mũi miệng như bị lệch qua bên, làm Lãnh Nghệ nhớ tới lão hòa thượng tham lam âm mưu chiếm đoạt áo cà sa của Đường Tăng trong Tây Du Ký.
Tiểu hòa thượng trước đó dẫn bọn họ vào có vẻ là tri khách tăng chuyên phụ trách đưa đón khách, tuổi không nhiều, trên mười tuổi, tối đa chỉ mười hai mười ba, xanh xao yếu ớt, khuôn mặt có vẻ bệnh tật không lành mạnh chút nào, nhưng cũng thanh tú lắm. Hắn mang cho Lãnh Nghệ hai cốc trà nóng. Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương tạ ơn, không uống vội mà ôm cốc trà sưởi ấm tay. Lát sau ngón tay hoạt động trở lại mới uống, trà nóng chảy tới đâu, người thoải mái tới đó.
Cuối cùng đám hòa thượng cũng tụng kinh xong rồi, vị hòa thượng già xoay người lại, cái bản mặt chẳng có tí từ bi nào của người tu hành, giống mấy tên chưởng quầy nhìn khách, thấy họ ăn mặc nghèo khó thì cau mày:” Các vị làm gì, từ đâu tới, đi tới đâu?”
Lãnh Nghệ nghe ra giọng lão ta không vui, có vẻ không muốn giữ khách, nhưng ngoài kia gió tuyết lớn như thế, y chỉ đành giả mù giả điếc không nhận ra, cứ vượt qua được đêm nay hẵng tính, liền lễ độ nói:” Chúng tôi là người mua bán nhỏ ở huyện Âm Lăng, đi thăm người thân, giữa đường gặp phải bão tuyết, cho nên mới vào quý tự tá túc. Ta họ Lãnh, đây là nương tử nhà ta, nàng họ Trác, không biết đại sư xưng hô ra sao?”
Bên cạnh lão già có vị sư béo trắng, hai má phúng phính, da mặt mịn màng như trẻ con, làm người ta nhìn sinh thiện cảm, cười tít mắt nói:” Đây là chủ trì của chùa Âm Lăng phương trượng Giác Tuệ.”
Lãnh Nghệ chắp tay thi lễ:” Bái kiến phương trượng đại sư.”
Giác Tuệ mặt lạnh tanh gật đầu:” Vì sao không đi quan đạo?”
Lãnh Nghệ nghe giọng điệu tra hỏi của lão ta thì không thoải mái chút nào, có điều đành phải nhịn:” Đi đường nhỏ gần hơn.”
“ Cũng chỉ gần hơn một ngày mà thôi, nhưng lại khó đi hơn nhiều. Không phải dọa các ngươi, các ngươi mạng lớn, có thể nhìn thấy ngôi chùa này trong bão tuyết, nếu không không nhìn thấy đường, trời lại tối, không biết sẽ có nguy hiểm gì đâu.”
“ Vâng, do Phật Tổ phù hộ, a di đà phật.”
Lúc này tên hòa thượng béo trông có vẻ vui mắt kia vung tay cốc đầu tri khách tăng, thấp giọng mắng:” Đồ ngu xuẩn, ngươi không biết trong chùa nghèo à, ngươi còn cho người vào tá túc, ăn chực uống chực, ngươi cố ý phải không?”
Miệng nói tay không ngừng, gõ đầu tri khách tăng như gõ mõ.
Tiểu hòa thượng sợ hãi rụt cổ lại, không dám né tránh.
Tên hòa thượng béo chỉ hơi nhỏ giọng một chút mà thôi, khiến người ta có cảm giác hắn đang cố tình để phu thê Lãnh Nghệ nghe thấy.
Đám người này là loại hòa thường kiểu gì thế không biết, đã không phải người tu hành đàng hoàng, Lãnh Nghệ không lễ phép nữa, hừ lạnh một tiếng:” Bọn ta tá túc quý tự, tất nhiên sẽ trả tiền.”
Nói rồi lấy trong lòng ra một miếng bạc vụn, đại khái chừng năm phân. Đây là số bạc vụn móc trên người tên sát thủ, sau khi trả nợ đám nha hoàn bà tử trong nội trạch còn thừa lại một ít, đưa cho Giác Tuệ:” Bọn ta muốn ở lại cho tới khi bão tuyết ngừng, chắc khoảng ba ngày.”
Lần trước ở trong khách sạn Ba Châu, lúc kết toàn chi phí mỗi ngày 150 đồng, 5 phân bạc là 500 đồng, ở trong ngôi chùa trong núi ba ngày, tính ra vẫn dư sức. Cơn bão tuyết này không biết kéo dài bao lâu, cùng lắm thì trả thêm, trong lòng vẫn còn ít bạc nữa.
Giác Tuệ nhận lấy xem qua, đút vào lòng, lúc này trên khuôn mặt bỉ ổi mới có được nụ cười, nói với tiểu hòa thượng:” Minh Không, dẫn hai vị thí chủ tới phòng khách nghỉ ngơi ... Hai vị thí chủ, nửa canh giờ nữa ăn cơm.”
Nếu cứ nhìn tiền bạc nói chuyện thì cũng tốt, chẳng ai nợ nần ai, Lãnh Nghệ gật đầu một cái, chẳng thèm đáp lời, bây giờ trả tiền rồi, y là khách trọ, không lên mặt thượng đế đã là có tố dưỡng lắm rồi. Nắm tay Trác Xảo Nương đi theo tiểu hòa thượng Minh Không theo cửa bắc của đại hùng bảo điện. Cảm giác tay Trác Xảo Nương hơi run, nếu bảo vì lạnh thì không giống lắm, nhất thời chưa hỏi.
Rời khỏi cửa bên ra hậu viện, hai bên có hành lang dài, không cần đi ngoài trời tuyết, ngôi chùa này phòng ốc nối liền nhau thành một thể. Minh Không dẫn bọn họ tới một gian tăng xá, đầy cửa làm động tác mời.
Lúc này các đại hùng bảo điện xa rồi, Trác Xảo Nương thương xót hỏi tiểu hòa thượng xanh xao ốm yếu như đứa trẻ thiếu ăn ấy:” Đầu có đau không, vừa rồi người kia đánh tiểu hòa thượng, thật quá đáng.”
Tiểu hòa thượng tựa hồ không nghe thấy, tự mình đi vào góc phòng cầm cái chậu ra giữa phòng, ném vài cục than gỗ lên trên, sau đó cúi đầu ra ngoài. Lát sau quay lại, tay cầm cái xẻng sắt, trên có hai cục than cháy đỏ. Minh Không lấy kìm gắp than cháy đặt vào giữa đống than kia, sau đó lại ra ngoài.
Lại thêm lát nữa, hắn bê thêm chậu nước nóng vào, vẫn không nói không rằng mà đi.