Lãnh Nghệ ở hoàng cung rất cẩn thận, y không uống mấy rượu, nơi đó nguy hiểm, đầu óc thiếu tỉnh táo rất dễ xảy ra vấn đề. Vừa về nhà một cái liền lập tức sai phó tòng bày tiệc rượu, có Tiểu Chu hậu đánh đàn trợ hứng, uống tới tận canh ba, ca hai đều lờ đờ say mới tàn tiệc.
Bên ngoài gió tuyết lớn, đêm khuya rồi, Trác Xảo Nương mời lành bệnh, Lãnh Nghệ không cho nàng đi tiễn, thậm chí không cần phó tòng che ô. Đích thân đưa phu thê Lý Dục ra ngoài.
Lý Dục vốn định nói không cần Lãnh Nghệ tiễn chân, nhưng nhìn sắc mặt y tựa như có lời muốn nói nên không khách khí.
Ba người thong thả đi trong gió tuyết, bốn phía không có người, Lãnh Nghệ nhỏ giọng nói:” Công gia phải chăng chép lại bài Ngu mỹ nhân rồi bị người ta trộm mất?”
Lý Dục sợ tỉnh luôn cả rượu, chuyện này bọn họ không nói với ai cả, làm sao Lãnh Nghệ biết, chẳng lẽ sự việc truyền đi rồi?
Điều sợ nhất xảy ra rồi, Tiểu Chu hậu cố áp sợ hãi xuống, nàng thấy chuyện này cần giải thích rõ ràng với Lãnh Nghệ:” Đúng thế, lão gia ta rất thích bài thơ của đại nhân, nên chép lại, sửa cố hương thành cố quốc, vốn định hôm sau đốt đi, không biết sao bị người ta lấy mất. Phu thê bọn ta rất sợ quan gia biết được sẽ hiểu lầm.”
Lãnh Nghệ không ngờ khéo thế, y cố ý thay "cố quốc" bằng "cố hương", cuối cùng vận mệnh vẫn đưa nó về con đường cũ bằng cách khác, cười khổ:” Quan gia biết rồi.”
Lờ này như sét đánh giữa trời quang, phu thê Lý Dục sợ tới hồn phi phách tán, môi hắn run rẩy, chân không đứng vững, người lảo đảo rồi khụy xuống, nếu không có Tiểu Chu hậu đỡ thì đã ngã xuống tuyết rồi.
Lãnh Nghệ thương hại:” Chuyện chưa tới mức không thể vãn hồi, chúng ta cùng nghĩ cách.”
Lý Dục như người chết vớ được cọc, muốn quỳ xuống, Lãnh Nghệ giữ lấy, hắn mếu máo:” Lãnh đại nhân, nhờ ngài, nhờ cả vào ngài, nếu không phu thê ta không sống được nữa mất.”
Lãnh Nghệ khuyên nhủ mãi mới đưa được Lý Dục lên xe, lại nói có chuyện riêng muốn nói với Tiểu Chu hậu, muốn đi bộ cùng nàng một đoạn.
Tuyết rơi đều đều, hai bờ vai gầy gò của Tiểu Chu hậu đã phủ đầy tuyết, nàng không có tâm trạng mà phủi đi. Tiếp xúc chưa lâu, Lãnh Nghệ cũng đã nhận ra, gánh nặng trong công phủ rộng lớn kia đè hết lên đôi vai gầy của nàng, lòng thương xót:” Phu nhân có thích câu cá không?”
Tiểu Chu hậu ngỡ ngàng, Lãnh Nghệ bỏ trượng phu mình lại muốn nói chuyện riêng lại là vì câu cá thôi sao. Đương nhiên là không, chẳng lẽ y định hẹn mình đi câu cá, mục đích là gì không khó đoán, nam nhân chung quy chỉ vì chuyện đó thôi. Nàng cười buồn thảm trong lòng, bề ngoài chẳng lộ ra, mắt lúng liếc nhìn y, tỏ ra chút thẹn thò lí nhí nói:” Trước kia ngẫu nhiên đi câu, tới Khai Phong rồi không đi nữa ... Đại nhân muốn đi câu cá sao?”
Lãnh Nghệ tiếp xúc với ánh mắt nhu tình như nước ấy, tim đập rộn, không thể phủ nhận, sức hút của nàng rất ghê gớm, nếu nàng cố ý quyến rũ nam nhân nào, sợ chẳng ai kháng cự nổi, vờ không biết nhìn về phía trước:” Ti chức không hay câu cá, vì công việc bận rộn, nhưng có một số người bạn đặc biệt thích câu cá, họ nói cho ti chức vài điều thú vị, ti chức không biết thật giả. Phu nhân thông minh tuyệt đỉnh, cho nên ti chức muốn thỉnh giáo.”
Tiểu Chu hậu nghe ra lời này có hàm ý, chớp chớp mắt:” Câu cá có gì thú vị, ta không biết đấy, đại nhân nói xem.”
Lãnh Nghệ ổn định tâm thần nói:” Mấy người bạn thích câu cá với ti chức nói, lạc thú của câu cá không phải là ở cá, mà là chờ đợi cá mắc câu, cùng với lúc cá mắc câu rồi cố sức vùng vẫy, lúc đó người ta hồi hộp không rõ bắt được không. Ngược lại nếu cá không chống cự, câu lên rồi cũng không nhiều hứng thú. Giống như nếu rút cạn nước ao rồi bắt cá thì chẳng còn gì thú vị, bởi thế người ta mới thích đi câu.”
Tiểu Chu hậu nóng rát mặt, nàng có chút hoảng loạn, Lãnh Nghệ hẳn là biết chuyện của nàng với hoàng đế mới nói những lời này. Y đang mượn chuyện câu cá để nhắc mình, đừng để hoàng đế dễ dàng có được mình, phải phản kháng mới làm ông ta tăng hứng thú. Nhưng khiến ông ta mất hứng chính là mục đích của nàng. Vừa thẹn vừa đau khổ, cúi đầu nói:” Người câu cá không có hứng thú câu cá nữa, chẳng phải là chuyện đáng mừng à?”
Lãnh Nghệ quay sang nhìn Tiểu Chu hậu đang cúi gằm mặt, chẳng trách nàng nhiệt tình như thế, té ra là muốn làm ông ta mất hứng:” Đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu con cá làm người câu cá tức giận, đã không muốn câu nữa rồi, người ta hạ độc chết hết cá trong ao thì sao?”
Tiểu Chu hậu rùng mình, vậy là hoàng đế đã nảy ý định giết họ, giờ chưa ra tay vì còn hứng thú với con cá mình, nếu làm ông ta mất hứng cũng là ngày chết của họ:” Vậy con cá phải làm sao?”
Lãnh Nghệ khẽ lắc đầu:” Ti chức không biết, chỉ biết trước đó đừng chọc giận người câu cá nữa.”
Tiểu Chu đi lên trên một bước, quay đầu lại đôi mắt câu hồn nhiếp phách chỉ còn lại dòng nước mắt, nàng nhún eo thi lễ, chạy về xe, không nói gì thêm.
Ngày hôm sau thánh chỉ chính thức bổ nhiệm Lãnh Nghệ làm ngự đái đưa xuống, thái giám tuyên chỉ xong đưa một đai lưng ngự đái và một bảo đao hoàng kim, đây là màu chỉ hoàng đế mới được dùng.
Lãnh Nghệ tuốt đao, tưởng chỉ là thứ làm cảnh thôi, không ngờ lưỡi đao sắc bén tỏa hàn khí lành lạnh, lưỡi đao còn khắc tên y.
Làm việc mau lẹ thật, Lãnh Nghệ đeo đao thấy mình uy vũ hẳn. Có điều thái giám truyền chỉ nói, trừ khi quan gia hạ chỉ gọi y tới hộ giá, nếu không bình thường không được đeo đao vào cung.
Thế cũng tốt, bảo y đeo đao đi qua đi lại trước mặt hoàng đế cũng áp lực lắm.
Lãnh Nghệ giao đao cho Trác Xảo Nương rồi tiến cung, tới phòng thêu mới biết Vũ Ti xin nghỉ để kết hôn rồi. Y gọi họa sư cung đình tới, sai hắn chuẩn bị vài cuốn sách xuân cung tặng cho phu thê Vũ Ti, đây coi như là nhiệm vụ, chứ nàng thấy tranh xuân cung là trợn tròn mắt thì làm sao làm gì được nữa.
Lại gọi bốn tú nương khác, giao họ thêu tranh Tiểu Chu hậu mặc trang phục, bức tranh này che đi phần mặt, chỉ thêu phần thân mình cùng bối cảnh. Bốn tú nương này hiểu quy củ trong cung, không hỏi gì cả, ai nấy ngồi xuống thêu thùa.