Tiểu Chu hậu dày công trang điểm thật xinh đẹp, cố gắng che đậy những nếp nhăn tới sớm đang ngày một nhiều, không từ biệt trượng phu trốn trong thư phòng, nàng lên kiệu vào cung.
Một cung nữ dẫn nàng tới nơi bao quanh bởi giả sơn và tùng bách, bỏ nàng lại một mình.
Mỗi lần Triệu Quang Nghĩa sủng hạnh nàng là lại một chỗ khác nhau, dùng đủ loại tư thế quái dị, nàng quen rồi, không biết lần này ông ta bày trò gì. Có điều Tiểu Chu hậu biết phải làm sao, nàng làm một con cá nhỏ giãy dụa chống trả.
Tuyết dày tới cổ chân, thấm vào tú hoa hài của nàng, lạnh buốt. Gió rít qua khe hở giả sơn, tạo ra âm thanh sởn giai ốc, nàng kéo chặt áo khoác, những hòn giả sơn kia tựa như biến thành quái thú hung dữ.
Chẳng lẽ quan gia muốn sủng hạnh nàng ở đây, đừng để cá nhỏ thành cá đông lạnh đó.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân, không cần nghĩ cũng biết là ai, nàng vờ không biết, bất thình lình bị ôm lấy từ đằng sau, nàng kinh hoàng chống trả.
Triệu Quang Nghĩa cũng không nói là mình, tựa hồ thưởng thức khoải cảm nhìn con mồi vùng vẫy này. Chẳng ngờ Tiểu Chu hậu chống trả quá dữ, thậm chí quay được người lại đẩy mạnh ông ta loạng choạng lùi về phía sau, khi nàng ngã ra đất tuyết mới phát hiện ra là ông ta liền càng thêm sợ hãi, tựa hồ biết mình phạm vào tử tội, ánh mắt tuyệt vọng, thống khổ.
Đấy chính là điều ông ta muốn, đúng thế chính là cảm giác sợ hãi này, đôi mắt Triệu Quang Nghĩa rực lửa, gương mặt trở nên hung dữ, ông ta từng bước tiến tới. Tiểu Chu hậu chột dạ, ngay cả lúc bình thường ông ta chẳng biết thương hương tiếc ngọc là gì, mỗi lần giao hoan đều khiến nàng đau đớn sợ hãi, nhìn biểu hiện này của ông ta, e hôm nay càng khó sống, nàng hoảng loạn xoay người bỏ chạy về phía giả sơn.
Triệu Quang Nghĩa như cười ha hả, như con gấu đen hùng tráng gầm gừ đuổi theo huỳnh huỵch.
Nơi này là ngõ cụt, chỉ có lối vào duy nhất mà thôi, phía trước chính là giả sơn tạo thành một mê cung, ông ta cứ từ từ vờn nàng, mỗi lần bắt được lại xé toạc một ít y phục của nàng, rồi lại giả vờ vô tình để nàng chạy thoát.
Chẳng mấy chốc y phục thân trên của Tiểu Chu hậu bị xé tan nát, chỉ còn vài mánh nhỏ vương trên thân thể xinh đẹp run rẩy. Triệu Quang Nghĩa thỏa mãn nhìn nàng gần như trần truồng bò trên tuyết.
Khi nàng sắp bò ra khỏi phạm vi của giả sơn, Triệu Quang Nghĩa tóm tóc nàng kéo mạnh lên, đúng lúc này bỗng nhiên sau lưng truyền tới tiếng gầm khủng khiếp.
Triệu Quang Nghĩa sửng sốt ông ta nghe ra, đó là tiếng hổ gầm.
Tiếng hổ gầm vang lên liên tục, cao thấp khác nhau, xem chừng không chỉ có một con, còn có tiếng dẫm tuyết xoàn xoạt, chúng đang tới gần, ông ta liên tưởng ngay tới đàn hổ ở Hổ Sơn.
Triệu Quang Nghĩa hồn phi phách tán, đẩy Tiểu Chu hậu qua một bên, chạy ra khỏi ngự hoa viên, miệng la hét:” Hộ giá! Mau hộ giá ...”
Đáng tiếc, vì ông ta muốn "sủng hạnh" Tiểu Chu hậu nên không để thị vệ đi theo, lại chọn chỗ vắng vẻ, nên chạy mãi không ai tới cứu.
Triệu Quang Nghĩa lòng kinh hoàng, mơ hồ vẫn nghe thấy tiếng hổ gầm sau lưng, chạy xuyên qua bụi cỏ, lao vào một cánh rừng, cứ vậy chạy, tới lúc bất cẩn vấp ngã lăn xuống cái ao đóng băng. Dù sao đây cũng là mùa xuân hoa nở, băng ở mặt ao đã giòn, chịu không nổi thân hình to lớn của ông ta, ùm một cái, băng vỡ vụn, ông ta rơi xuống nước.
Uống liền vài ngụm nước, vẫn nghe thấy tiếng hổ gầm, ông ta cho rằng còn hổ đuổi theo, liền bịt chặt mũi, chui hẳn xuống nước.
Ông ta nín thở rất lâu, khi sắp ngất xỉu mới nhô đầu lên, không kịp nhìn xem có hổ không đã hít hơi lại lặn xuống.
Cứ như thế mấy lần, tới khi nghe thấy tiếng hô:” Quan gia … Quan gia người ở đâu?”
Triệu Quang Nghĩa nhận ra tiếng của đái ngự Long Huýnh, nín hơi lội nước lạnh tới chỗ họ, mừng rỡ hô nhỏ:” Mau cứu trẫm ... Nhỏ tiếng thôi, có hổ.”
Hổ!?
Ba người Loang Huýnh thất kinh, bọn họ nghe thấy quan gia kêu cứu mới chạy tới, nhưng không nghe thấy tiếng hổ. Có điều quan gia sợ tới rơi cả xuống ao nước thì không phải đùa, bọn họ biết trong ngự hoa viên có nuôi mười mấy con hổ. Bọn chúng vốn bị nhốt trong Hổ Sơn, tuyệt đối không thể ra được, bọn họ vẫn đề phòng có kẻ thả hổ ra, ai nấy rút binh khí khẩn trương nhìn quanh.
Đợi một lúc chẳng nghe thấy tiếng hổ, ngược lại nghe thấy tiếng lộp cộp.
Thì ra là tiếng răng Triệu Quang Nghĩa đánh nhau, ông ta ngâm mình trong nước nửa ngày trời, dù sức khỏe hơn người cũng chẳng chịu nổi nữa, hai tay ôm vai, răng va vào nhau liên hồi.
Ba người Long Huýnh nhảy xuống nước vớt Triệu Quang Nghĩa lên, Long Huýnh tự mình cõng ông ta, hai người khác cầm binh khí hộ vệ, rón rén xuyên qua rừng cây, cẩn thận tiến về tẩm cung của Triệu Quang Nghĩa.
Đến khi nhìn thấy đám thái giám cung nữ đứng hầu ngoài tẩm cung, không phát hiện ra họ có hành vi gì khác thường mới hiện thân.
Đám cung nữ nhìn thấy quan gia toàn thân ướt sũng thì kinh hoàng, thế là cả cung điện, cuống quít cả lên, người chuẩn bị nước nóng, người cởi quần áo ông ta cho vào chăn ấm, lại có người từ cửa phụ đi thông báo với hoàng hậu.
Triệu Quang Nghĩa quấn người trong chăn ấm, hộ vệ bốn phương tám hướng đổ tới vây quanh, lòng yên tâm trở lại, gọi ba người Long Huýnh tới gần nhỏ giọng nói một hồi.
Ba người Long Huýnh tức thì quay lại chỗ cũ, bọn họ võ công cao cường, đối diện với kẻ địch không sợ gì cả, nhưng phải đánh nhau với mười mấy con hổ thì chết là cái chắc, nên dọc đường hết sức cẩn thận.
Đi được nửa đường thì nghe thấy có tiếng hai người gọi "quan gia", nhận ra tiếng Lãnh Nghệ và Vương Kế Ân, hai trong ba người mà họ cần tìm, mừng rỡ chạy tới.
Vương Kế Ân nhìn thấy Long Huýnh thì giục giã:” Các ngươi tới đúng lúc lắm! Mau! Không thấy quan gia đâu cả! Mau phái người tìm ... Í, làm sao cả ba lại ướt sũng thế này?”
Long Huýnh không kịp giải thích:” Quan gia đã về tẩm cung, bảo bọn ta tới tìm kiếm bảo vệ hai vị.”
“ Bảo vệ bọn ta.” Lãnh Nghệ tái mét:” Sao thế, có phản loạn vào cung à?”
“ Không phải, có mãnh hổ xổng chuồng, quan gia nhảy vào ao nước tránh, bọn ta cứu quan gia nên mới ướt sũng thế này.”
“ Hổ thoát ra rồi à? Ta đâu thấy gì, Lãnh đại nhân, có thấy gì không?” Vương Kế Ân không hiểu:
“ Ta cũng không thấy.” Lãnh Nghệ hoang mang tột độ: