Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương đang ăn sáng, nghe nói Lũng Tây công tới thăm vội vàng ra nghênh đón.
Lý Dục không phải là người giỏi che giấu tâm sự, có chuyện gì viết hết cả lên mặt. Lãnh Nghệ nhìn một cái là biết ngày rồi, không khỏi thấy tim bị bóp chặt, đừng nói Tiểu Chu hậu sau khi từ hoàng cung trở về xảy ra chuyện đó.
Đương nhiên không phải thế, Lý Dục khóc lóc kể chuyện xảy ra trong nhà một lượt, Lãnh Nghệ trầm ngâm nói:” Để ti chức tới phủ xem sao.”
Lý Dục không dám mời Lãnh Nghệ tới nhà tra án, sợ y không dám dây dưa rắc rối, nào ngờ y lại chủ động đề xuất ra, vừa mừng vừa cảm động.
Lãnh Nghệ bảo với Trác Xảo Nương một tiếng sau đó dẫn hộ vệ tới Lũng Tây công phủ.
Đường đường một cái công phủ lớn như thế mà vắng tanh vắng ngắt, nhìn không thấy một bóng người, khách tới không ai ra đón, đám phó tòng đều nấp trong nhà sưởi ấm.
Lãnh Nghệ không định quản chuyện này, y theo Lý Dục vào đại sảnh, Tiểu Chu hậu đứng cửa phòng ngủ bên đại sảnh, tóc rối xõa sau vai, gương mặt tiều tụy, ánh mắt hoảng hốt. Nhớ lại trước kia, lần nào thấy nàng cũng trang điểm cầu kỳ diễm lệ, nhìn nàng như thế cũng đau lòng:” Tinh thần phu nhân không tốt cứ về phòng nghỉ là hơn.”
Đợi nàng về phòng ngủ, Lãnh Nghệ mới đi xem dải lụa trắng.
Dù gì đây là phủ quốc công, kiến trúc vô cùng hành tráng, đại sảnh này cũng thế, xà nhà cao tới hai trượng, muốn treo dải lụa mềm oặt lên đó không phải dễ dàng. Muốn treo cổ tự tử thì đây không phải lựa chọn tốt, vì nhiều chỗ có thể vắt lụa qua dễ dàng hơn, với lại dải lụa này không thắt nút, hai đầu buông thõng, trông không giống muốn tự tử.
Gọi phó tòng mang thang tới, Lãnh Nghệ vén trường bào thắt vào đai lưng leo lên thang, gần đây sống khá sung túc dư dả, cho nên Lãnh Nghệ cũng có ít kiến thức rồi, nhận ra là thứ lụa thượng hạng, không phải người thường có được, chí ít cũng phải là cấp vương công đại thần mới có, tuy mới nhưng có chút bụi đất.
Bụi trên xà ngang rất loạn, như có ai chạm vào, nhưng lại không có dấu tay hoặc dấu chân rõ ràng. Nhìn nóc nhà không thấy dấu vết ngói bị đụng chạm, vì thế Lãnh Nghệ lấy dải lụa rồi đi xuống.
Lý Dục muốn hỏi, thấy Lãnh Nghệ không có ý dừng lại nói chuyện nên cố nén lại.
Chính phòng này có ba gian, ở giữa là đại sảnh, bên trái là phòng ngủ, bên phải là thư phòng. Đại sảnh có hai cửa, một thông tới chính môn của tiền sảnh, một thông tới hậu môn.
Lãnh Nghệ kiếm tra cửa sổ, phát hiện cửa sổ sau cài then bên trong, một cái khép hờ, gần chỗ cài then có lỗ nhỏ, có thể thò tay vào:” Công gia, lúc ngài dậy thì cửa sổ đóng hay mở?”
“ Tất cả cửa đều đóng bên trong, vì trong phủ có một số thị nữ không biết tự trọng, thích lẻn vào trong phòng ngủ của ta, nên khi ta ngủ đều đóng chặt.”
“ Ngài không có thị nữ thiếp thân à?”
“ Vốn là có, nhưng sau đuổi đi rồi, không an bài người khác, nên chính phòng chỉ có hai phu thê ta thôi.” Lý Dục ngập ngừng mãi rốt cuộc cũng hỏi:” Lãnh đại nhân, phải chăng, phải chăng quan gia muốn ta tự sát ... Nên, nên ...”
“ Không phải đâu.” Lãnh Nghệ phủ định ngay suy đoán này của hắn:” Nếu thế quan gia sai sát thủ tới giết công gia, giả trang tự sát là xong rồi, quan gia là người dứt khoát, không làm chuyện tốn thời gian như vậy. Nhưng nếu nói quan gia có ý cảnh cáo công gia thì không phải không có khả năng, công gia gần đây không làm thi từ gì chọc giận quan gia chứ?”
Lý Dục rối rít xua tay:” Không, không, ta sao dám làm gì chọc giận quan gia.”
“ Sự kiện này chớ làm lớn, vờ không biết là được, nếu thực sự là quan gia cảnh cáo, lại khua chiêng gióng trống điều tra, quan gia sẽ cho rằng công gia muốn chống đối đấy. Như thế sự thể càng tệ hơn.” Lãnh Nghệ biết Lý Dục là người không có chút tâm cơ nào, hoặc có thể nói, cuộc sống thấp thỏm này khiến hắn sớm không còn minh mẫn nữa, cho nên dặn kỹ, chắp tay hỏi:” Ti chức có việc muốn nói với tôn phu nhân, chẳng biết có được chăng?”
“ Sao không được, đại nhân không sợ liên lụy, tân tâm giúp phu thê ta, ta cảm kích không kịp nữa là. Đại nhân cứ nói chuyện, ta ra thư phòng đợi.” Lý Dục đoán chuyện liên quan tới quan gia thì không dám hỏi, mà hắn không muốn biết, hắn đâu thay đổi được gì, không biết là hơn, nói xong đi ngay:
Lãnh Nghệ khẽ thở dài, Lý Dục quả thực đánh mất hết tự tôn rồi, đừng nói là tự tôn của một quốc chủ, tự tôn cơ bản của nam nhân cũng không còn, đẩy cửa vào phòng ngủ, thấy Tiểu Chu hậu ngồi bên giường như người mất hồn, thấy y vào vội đứng lên thi lễ.
Ánh sáng trong phòng hơi tối, chính sự mập mờ đó lại tăng thêm cho nàng vài phần quyến rũ, đẹp tới não nề. Lãnh Nghệ ngần ngừ một chút, cuối cùng vẫn đóng cửa phòng ngủ lại, ngồi xuống bên cạnh giường:” Bằng vào chất liệu dải lụa này, đích thực nhà vương hầu công tướng mới có, khả năng cao đây là cảnh cáo của quan gia. Cho nên ti chức khuyên công gia không nên tra nữa, tránh quan gia biết được sẽ tức giận.”
Tiểu Chu hậu sợ hãi gật đầu:” Đa tạ đại nhân nhắc nhở.”
Lãnh Nghệ đột nhiên đứng dậy, đi tới ngồi cạnh Tiểu Chu hậu ở mép giường.
Tiểu Chu hậu hoảng loạn, muốn nhích người tránh đi, nhưng không dám, ở kinh thành này có thể nói Lãnh Nghệ là người duy nhất có thể giúp đỡ phu thê họ, cả Tề vương vì kỵ húy nên nhiều chuyện không thể làm, vì thế nàng không dám làm mất lòng y.
Đang không biết làm sao thì mặt Lãnh Nghệ ghé tới sát má nàng rồi, nàng cảm thụ được cả hơi thở nam nhân phả vào mặt, tim đập loạn ... Nên phản kháng? Kêu cứu? Bỏ chạy ... Hay chiều theo?
Lãnh Nghệ nói rất nhỏ:” Hôm qua quan gia nói, trong hoàng cung nghe thấy tiếng hổ, bảo ti chức tới hỏi, phu nhân có nghe thấy không?”
Thì ra vì chuyện này, Tiểu Chu hậu thở phào, nàng đúng là có nghe thấy tiếng gầm, sau đó Triệu Quang Nghĩa bỏ chạy, nàng vừa mừng vừa sợ, vội vàng vơ quần áo chạy. Thực ra lúc đó nàng đang khóc lóc la hét cũng chắc là tiếng gì, giờ Lãnh Nghệ nhắc là tiếng hổ, gật đầu ngay, xoay mặt sang nhìn y:” Có, đáng sợ lắm.”