Sáng ngày hôm sau, Lãnh Nghệ vừa mới thức dậy còn chưa cả rửa mặt thì trông cửa bẩm báo, có Lũng Tây công tới thăm, chỉ biết cười khổ, y vốn rất thích thơ của Lý Dục, nên có chút thần tượng hắn, nhưng càng tiếp xúc thì thần tượng càng sụp đổ.
Lãnh Nghệ thầm nghĩ, không phải hắn nghe nói chuyện tối qua thê tử của hắn ôm mình nên định chạy tới kiếm chuyện với mình chứ? Khi đi ra đón nhìn mặt Lý Dục thì Lãnh Nghệ biết ngay không phải, vì trông hắn đầy sợ hãi chứ không phải tức giận.
Còn chưa kịp hỏi gì, Lý Dục đã khuỵu chân muốn quỳ, may mà Lãnh Nghệ đã có kinh nghiệm, giữ lấy hắn:” Công gia, đứng mà nói.”
Lý Dục bi thương:” Lãnh đại nhân, ta thực sự không sống được nữa rồi, quan gia muốn giết ta.”
Lãnh Nghệ thầm nghĩ, quan gia mà muốn giết ngươi thì ngươi chết lâu rồi, còn ở đây khóc lóc được à:” Vì sao lại nói thế?”
“ Đại nhân cứ theo ta là biết.”
“ Hôm qua tôn phu nhân lại phát bệnh, may mà có Hoa thần y, công gia không vào thăm nàng chút sao?”
“ Ta còn tâm trạng nào mà để ý tới ...” Lý Dục thấy mặt Lãnh Nghệ khó coi vội sửa lời:” Nàng không sao là tốt rồi, ta thăm sau, đại nhân trước tiên cứ tới phủ của ta mà xem, quan gia thực sự muốn giết ta.”
Lãnh Nghệ không chịu nổi phiền nhiễu, đành sai người chuẩn bị kiệu tới phủ của Lý Dục.
Tới nơi thì một đám phó tòng nấp bên nhòm ngó, thấy giống xem náo nhiệt hơn là lo lắng cho chủ. Đứng dưới chính đường lúc này là một nữ tử nhỏ nhắn, dung mạo xuất chúng, mang vẻ đẹp điển hình của vùng Giang Nam, chỉ là sợ hãi tới mặt cắt không ra máu, thấy họ vội chạy tới thi lễ.
Lý Dục giới thiệu:” Đây là nguyên quý phi Giang thị của ta.”
Lãnh Nghệ đáp lễ, nghe hắn giới thiệu mới nhớ, lâu rồi quên mất người này cũng từng là hoàng đế.
Lý Dục mở cửa đại sảnh đi vào, Lãnh Nghệ bước theo thì ngửi ngay thấy mùi máu tanh nồng nặc truyền ra từ phòng ngủ làm y cau mày, Lý Dục đứng lại ở cửa, lại chỉ tay bảo y đi vào.
Lãnh Nghệ liếc hắn một cái mới vào, chỉ thấy mé bên trong chiếc giường lớn có một nữ tử trần truồng, chăn vén sang bên, cây chùy thủ đâm giữa ngực nàng.
Lý Dục ở ngoài nói vào:” Nàng là Hoàng thị, nguyên bảo nghi của ta, đêm qua ta gọi nàng tới thị tẩm, sáng nay tỉnh lại thì phát hiện nàng chết bên cạnh ... Ngài nhìn đi, lụa quấn chuôi đao là máu hoàng gia mới dùng.”
Lãnh Nghệ sớm chú ý tới điểm đó rồi.
“ Xin đại nhân tiến cung nói với quan gia, ta thực sự không nhớ cố quốc, xin cho ta đi biên ải. Ngài đã hứa rồi mà ...” Lý Dục gọi Lãnh Nghệ tới không phải để y phá án, mà là để cho y thấy quan gia muốn giết hắn:
“ Trước tiên ngài tới phủ Khai Phong báo quan đi, ta thân là thôi quan, thấy án mạng không tra mà rời đi, sẽ bị trách phạt, còn nói gì được với quan gia nữa.” Lãnh Nghệ bình tĩnh nói:
“ Thế, thế không hay, chẳng phải đại nhân nói, nếu quan gia phái người làm mà điều tra sẽ khiến quan gia nổi giận à?”
“ Đó là khi chưa có án mạng, lúc này có người chết rồi, dù giả vờ điều tra cũng phải làm cho dúng chứ, mau mau đi đi.”
Lý Dục sớm loạn thần, nghe vậy sai phó tòng đi báo án.
Lãnh Nghệ ở trong phòng, xem xét xung quanh không có dấu vết gì cả, chỉ có một cánh cửa sổ khép hờ, giấy dán cửa sổ không bị phá thủng, đẩy ra nhìn, tuyết bên ngoài chưa dọn, những dấu chân lộn xộn vẫn còn.
Đóng cửa sổ lại, quan sát thi thể.
Cái giường của Lý Dục cực kỳ lớn, năm ba người nằm trên đó cũng được, trừ nhát dao ngay giữa ngực, không có vết thương nào khác, cũng không có dấu vết giãy dụa, nói lên người chết khả năng bị một dao chí mạng khi đang ngủ.
Từ lượng máu lớn chảy ra cho thấy đây là vết thương trước khi chết chứ không phải là sau, lật người thi thể xem xét, có thể đoán ra chết chừng canh ba đêm qua.
“ Đêm qua công gia có nghe thấy tiếng động gì khác thường không?”
Lý Dục vẫn không dám vào, đứng ngoài đáp:” Quan gia phái sát thủ tới thì làm sao để ta nghe thấy gì chứ?”
“ Cửa lúc ngài dậy vẫn cài then chứ?” Lãnh Nghệ biết từ lúc trong nhà để mất bài thơ kia, Lý Dục luôn cẩn thận, song vẫn hỏi:
“ Đúng, đều cài từ bên trong.” Lý Dục khẳng định:
Lãnh Nghệ lúc này mới rút dao ra, chuôi dao không ngờ làm bằng vàng ròng, lại còn quấn lụa vàng, lưỡi dao vô cùng sắc bén, nhìn là biết không phải binh khí bình thường.
Đúng lúc này trông cửa báo, Tề vương Triệu Đình Mỹ dẫn nha dịch tới, làm Lãnh Nghệ cũng bất ngờ, cứ nghĩ chỉ có bộ khoái tới thôi, xem ra quan hệ hai người này đúng là rất tốt.
Lý Dục ra đón, từ xa nhìn thấy đã nói:” Văn Hóa cứu ta, quan gia muốn giết ta.”
“ Đừng nói bừa.” Triệu Đình Mỹ cả kinh nạt át đi:” Vào phòng đã.”
Ba người đi vào phòng, Triệu Đình Mỹ nhìn hiện trường cũng bất ngờ, Lý Dục lại xụt xùi khóc lóc, kể từ chuyện dải lụa trắng cho tới bánh bị tẩm độc, cứ nhất định nói là quan gia đang bức bách hắn tự sát.
Triệu Đình Mỹ nghe cũng thấy có lý, nhưng mà chuyện này làm sao có thể tìm quan gia xác thực được, mày nhíu chặt:” Lãnh đại nhân, ngươi là ngự đái của quan gia, có cơ hội thăm dò ý hướng quan gia, nếu là thật thì chúng ta còn có tính toán khác.”
Lý Dục khóc lóc:” Ta không đợi được tới ngày đó thì bị sát thủ của quan gia giết rồi.”
Lãnh Nghệ trấn an:” Công gia cho lo, nếu quan gia muốn giết ngài thì đêm qua đã giết rồi.”
“ Quan gia đã cảnh cáo ta ba lần, ép ta tự sát, ta không làm sẽ trực tiếp ra tay.” Lý Dục luôn nghĩ ra lý do tin mình sắp chết:
Lãnh Nghệ hết lời với hắn, hắn bị hoang tưởng rồi, Triệu Quang Nghĩa không chơi cái trò này, nhưng sao trách được người ta, sống dưới áp lực đó, ai mà chịu nổi:” Ta vào cung ngay, hiện trường án mạng tạm thời đừng đụng vào, công gia ở tạm phòng khác đi.”
Lý Dục gật đầu liên hồi, hắn không dám ở lại phòng này nữa.
Người đi hết rồi Giang thị mới tới hỏi có phát tang không, Lý Dục lắc đầu:” Tạm chưa phát tang vội, thi thể để nguyên đó, nếu đúng là quan gia muốn giết ta, các ngươi phát tang ta luôn một thể.”
Giang thị khóc lớn rời đi.