Thứ này Triệu Quang Nghĩa luôn mang trên người để có thể xem bất kỳ lúc nào, Vương Kế Ân vội lấy di động của Lãnh Nghệ ra, đưa cho Triệu Quang Nghĩa. Ở màn hình khóa chính là dung mạo tuyệt sắc của Tiểu chu hậu, chính là bức tranh ông ta thích nhất, nàng tay bám vào thân cây, lưng uốn cong, đầu hơi quay lại nhìn ông ta đầy vẻ dâm mị.
Bức tranh Hoa Nhị phu nhân tuy đẹp, nhưng lúc đó nàng mặc đạo bào kín đáo, ông ta vẫn thích bức tranh thể hiện hùng uy này của mình hơn, lại nghĩ tới hôm đó trong rừng, nàng bị mình dày vò sợ hãi trần truồng chạy loạn lên, hưng phấn khác thường.
Lên rồi, lên rồi, con tằm nhỏ như tỉnh mộng nhấc đầu lên, Triệu Quang Nghĩa mừng rỡ gọi mấy cung nữ:” Mau mau, lên đây.”
Mấy cung nữ kia thậm chí nghĩ tới bị lôi ra xử tử rồi, ai ngờ xoay chuyển bất ngờ như vậy, tranh nhau bò lên long sàng. Triệu Quang nghĩa nửa nằm nửa ngồi, tay cầm di động nhìn Tiểu Chu hậu, tưởng tượng đám cung nữ kia chính là nàng, hùng phong hừng hực. Đám cung nữ kia chưa chính thức giao hoan đã rên rỉ loạn lên như đám mèo cái động đực, càng nghe càng kích thích.
“ Ngươi ...” Triệu Quang Nghĩa chỉ một cung nữ, định bảo nàng tiến lên cùng mình hoan ái, đột nhiên di động trong tay tối thui, không thấy gì nữa, lật đi lật lại, sờ soạng hết cơ quan trên khung gỗ cũng không tác dụng gì, ông ta nổi giận:” Thế này là sao?”
Vương Kế Ân chạy tới xem, hiểu ra:” Lãnh đại nhân từng nói, thứ công cụ vẽ này, ba ngày phải nhuộm một lần, nếu không tranh sẽ phai sắc, không dam được nữa. Mấy ngày qua quan gia bận rộn, ngài ấy có vào không gặp được quan gia để lấy công cụ vẽ nhuộm lại cho nên …”
Không còn tranh nữa, lại chẳng kịp gọi Lãnh Nghệ vào cung, lửa cháy ngang mày rồi, Triệu Quang Nghĩa đành nhắm mắt tưởng tượng, rốt cuộc hì hục được một lúc, chưa tận hứng thì hết vốn ... Ông ta nằm đè lên cung nữ kia thở hồn hển, chẳng lẽ không có tranh lõa thể của Tiểu Chu hậu thì sau này hành phòng cũng không xong à? ... Sao lại thành ra thế này?
Vì thế hôm sau mới sáng sớm đã có thái giám tới Lãnh phủ, triệu y vào cung gấp.
Lãnh Nghệ hết sức bất an không rõ phát sinh chuyện gì, không biết có phải ông ta nghĩ ra trò biến thái nào lại muốn mình vẽ tranh không? Hi vọng là không phải, vì y cực kỳ căm ghét chuyện này, muốn thoát khỏi nó mà không biết phải làm sao? Y chỉ là một cảnh sát thôi, trừ phá án hơn người, cùng thân thủ rèn luyện chính quy ngặt nghèo không tệ, ngoài ra thì chẳng có gì hơn được người thời đại này. Vì thế thời gian qua tâm trạng Lãnh Nghệ rất kém, cảm thấy cuộc sống bế tắc và bất lực, cứ kéo dài thế này, y sợ một ngày mình không chịu nổi.
Đồng thời thầm hi vọng là có tin tức liên quan tới kim quỹ chi minh, để mình có thể thoát thân.
Đến khi gặp Triệu Quang Nghĩa thì chỉ thấy ông ta mặt mày mỏi mệt, bọng mắt thâm đen, hai mắt vô thần, nhưng đầy tơ máu, môi cũng xuất hiện vết rộp, hoàn toàn khác hình ảnh mạnh mẽ thường ngày. Thế này không có chuyện gì hay ho rồi.
Vương Kế Ân đưa di động cho cho Lãnh Nghệ:” Lãnh đại nhân, tranh của ngài mất màu rồi, mau nhuộm lại đi, quan gia đang cần.”
Lãnh Nghệ có chút hoài nghi, dù Triệu Quang Nghĩa có muốn xem tranh tới mấy thì cũng không tới mức sáng sớm triệu mình vào cung chứ, tất nhiên bề ngoài không dám lộ ra chút nào, nói:” Thần cần một canh giờ, một mình nhuộm màu.”
“ Được, trẫm đã an bài cho ngươi một viện tử độc lập, không ai quấy nhiễu ngươi:” Triệu Quang Nghĩa tinh thần rất kém:” Trịnh quốc phu nhân sao rồi?”
“ Dạ, hôm qua Tề vương tới truyền khẩu dụ của quan gia, biết Lũng Tây công đã nhập ngục, Trịnh quốc phu nhân vô cùng thương tâm, khóc suốt một ngày.” Lãnh Nghệ lòng e sợ, sợ Triệu Quang Nghĩa triệu nàng vào cung:
Triệu Quang Nghĩa nghe Tiểu chu hậu vì trượng phu nhập ngục mà thương tâm, chẳng có chút thương hại nào, còn hưng phấn, nghĩ lúc nàng khóc lóc mà cưỡng bức, hẳn càng có tư vị. Đêm qua chỉ vẻn vẹn nhìn ảnh của nàng mà đã có thể hoàn thành phòng sự, nếu trực tiếp lâm hạnh nàng, hẳn có thể khôi phục lại như xưa. Nghĩ thế Triệu Quang Nghĩa bảo Vương Kế Ân:” Đưa Trịnh quốc phu nhân vào cung, trẫm an ủi một phen.”
Nàng đã thành như thế rồi mà còn chưa thoát sao, rốt cuộc người này còn chút nhân tính nào không? Lãnh Nghệ phải dùng hết khả năng kiềm chế mới không khiến khuôn mặt mình có gì thay đổi, dù vậy giọng không tránh khỏi lớn lên đôi chút:” Bẩm quan gia, Trịnh quốc phu nhân hiện giờ cực độ bi thương, đã có dấu hiệu phát bệnh, thần chỉ lo nàng diện thánh sẽ đột nhiên phát tác. Hoa thần y nói, bệnh này một khi phát ra thì phải từ từ đợi khôi phục, hơn nữa mỗi lần phát tác là bệnh lại nặng hơn, cuối cùng không thể trị được. Quan trọng hơn, lỡ chẳng may nàng điên cuồng không đúng lúc làm bị thương quan gia thì không hay...”
Triệu Quang Nghĩa đâu bận tâm tình hình Tiểu Chu hậu, nếu là lúc khác ông ta có thể đợi nàng khỏe lại, bây giờ đang sốt ruột, chỉ cần nàng còn một hơi thở là được rồi:” Một nữ tử yếu nhược làm gì được trẫm, nhớ năm xưa trẫm tắm máu chiến đấu trong thiên quân vạn mã mà không sứt mẻ một sợi tóc nữa kìa. Kế Ân, đưa Trịnh quốc phu nhân cho trẫm, Lãnh ái khanh, nhuộm dụng cụ vẽ của khanh đi, khanh sắp phải dùng tới rồi đó.”
Lãnh Nghệ cúi đầu vâng một tiếng, che dấu lửa giận rực lên trong mắt đã không cách nào kiềm chế.
Vương Kế Ân trước tiên dẫn Lãnh Nghệ tới một viện tử độc lập, không rộng, bên trong không rộng nhưng phân chia tiền sảnh hậu sảnh, ở tiền sảnh có mấy cung nữ xinh đẹp hầu hạ, hậu sảnh không có ai.
“ Lãnh đại nhân, nơi này đã có đầy đủ thuốc nhuộm tốt nhất rồi, nếu còn cần thêm cứ nói, còn nữa, sau này bình thường tiến cung, đại nhân có thể tới nơi này nghỉ ngơi. Sau khi nhuộm xong thì tới khu rừng lần trước đợi.”
“ Đa tạ.” Lãnh Nghệ chắp tay nói xong kéo Vương Kế Ân sang một bên, hạ thấp giọng sợ hãi hỏi:” Ca ca, đệ có chút bất an, không hiểu sao quan gia lại gấp gáp như thế, hiện giờ Trịnh quốc phu nhân được quan gia hạ chỉ giao cho đệ chăm sóc .... Nếu nàng có bề gì, đệ sao thoát trách nhiệm, mà nếu quan gia làm sao, tội đệ càng lớn, mà nàng lại đang không bình thường .... Chuyện này để không yên, sợ không làm tốt được.”
Lý do rất hợp lý, Vương Kế Ân không nghi ngờ gì, nói thật nhỏ:” Hiền đệ, nói thật với đệ, quan gia hôm nay muốn triệu kiến Trịnh quốc phu nhân là vì thời gian qua gặp phải chuyện phiền toái, chỉ nàng mới giải quyết được.”
Lãnh Nghệ càng không hiểu:” Rốt cuộc là chuyện gì?”
“ Chuyện gì thì đừng hỏi, tóm lại hôm nay nhất định phải làm thật tốt, tốt hơn cả thường ngày.” Vương Kế Ân vỗ vai Lãnh Nghệ:” Phải chọn đúng lúc Trịnh quốc phu nhân bị quan gia dày vò thảm nhất, lúc nàng hoảng sợ nhất, đau đớn nhất, tuyệt vọng nhất, khắc họa vào tranh! Quan gia thích nhất xem cái đó, rõ chưa?”
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.