Hoa Nhị phu nhân cảm thấy làm vậy quá mạo hiểm, nhưng loại tranh giống như thật kia của Lãnh Nghệ làm nàng ấn tượng quá sâu, nằm mơ nàng cũng muốn có một bức tranh vong phu như vậy, vì thế nàng quyết định mạo hiểm một lần, nghiêm mặt nói:” Chuyện này phải bảo mật, không được nói cho bất kỳ ai biết! Ngươi thề đi.”
Lãnh Nghệ đứng thẳng người, trang trọng chỉ tay lên trời:” Thần thề, nếu nói ra dù chỉ một lời với người khác về chuyện hôm nay sẽ bị trời tru đất diệt.”
Hoa Nhị phu nhân nhẹ người, cẩn thận tháo tranh xuống, cho vào cái hộp gỗ, trao cho Lãnh Nghệ:” Được, vậy ngươi có thể đưa thần tiên về nhà thờ, nhất định sẽ phù hộ phu thê ngươi sớm sinh quý tử.”
Lãnh Nghệ liên tục tạ ơn, cất tranh vào lòng, nói:” Thần để lại Vũ Ti chỉ nương nương cách thêu, đương nhiên, nếu nương nương tin Vũ Ti thì để nàng thêu cũng được, nàng là tú nương rất giỏi.”
Hoa Nhị phu nhân tất nhiên không muốn để thêm người biết chuyện, nên muốn giữ Vũ Ti lại dạy mình. Lãnh Nghệ cáo từ, ra ngoài dặn dò Vũ Ti thời gian tới đến Nam Kha Tự dạy phu nhân thêu tranh rồi dời đi.
Triệu Quang Nghĩa đang sốt ruột đợi ở tẩm cung, nghe thái giám báo, Hoa Nhị phu nhân cho Lãnh Nghệ vào Nam Kha Tự thì mừng lắm, đợi y về báo tin vui.
Đáng tiếc, Lãnh Nghệ về báo, y chưa nói chuyện để Trương thiên sư và Triệu Quang Nghĩa được vào Nam Kha Tự.
“ Quan gia, đây mới là lần đầu tiên thần gặp quý phi thôi, nếu nói ngay ra yêu cầu thì lỗ mãng quá, chỉ e bị nương nương trục xuất ngay lập tức. Cho nên thần suy tính, phải lấy được sự tín nhiệm của quý phi trước, đến khi đảm bảo quý phi không phản cảm chuyện để người khác vào Nam Kha Tự mới có thể nhắc tới, vậy chuyện mới thành.”
Triệu Quang Nghĩa nghe rất có lý, huống hồ như vậy mới bình thường, nếu không ông ta đâu cần tốn mấy năm chẳng thể đặt chân vào đó nửa bước, thế nên chẳng những không trách y, còn khen ngợi:” Khanh làm rất dúng, làm thế tuy chậm, nhưng khả năng thành công cao, không thể nóng vội mà hỏng việc.”
“ Thần đã đề xuất dạy nương nương hội họa và thêu thùa, nương nương rất vui mừng, cũng đã giữ lại Vũ Ti để học thêu thùa, khả năng thần sẽ cần công cụ vẽ kia để chỉ dẫn cho nương nương.” Lãnh Nghệ nói:
“ Khanh nói quý phi giữ lại Vũ Ti sao?”
“ Vâng ạ.”
Triệu Quang Nghĩa phấn chấn hẳn, Nam Kha Tự gần như không tiếp khách, nói gì tới giữ người ở lại, hôm nay không những tiếp Lãnh Nghệ rồi, lại còn giữ Vũ Ti, đây là mở đầu tốt, sớm muộn cũng tới lượt ông ta bước chân vào:” Không thành vấn đề, ngươi cần lấy đi là được, thời gian tới ngươi chỉ cần làm việc này, chuyện khác gác hết lại.”
“ Vi thần tuân lệnh.” Lãnh Nghệ bẩm báo xong rời hoàng cung:
Ở kinh thành cũng có một cái Hạnh Hoàng tửu lâu, giống cái ở Ba Châu, nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, cao hai tầng, dưới là đại sảnh, trên là các nhã phòng, kinh doanh không tốt. Cũng phải thôi, giá cả cao mà địa điểm không xứng tầm ngăn cản đại bộ phận người có tiền tới đây rồi, thế nên bên trong khách thưa thớt, tệ hơn cả cái ở Ba Châu, hỏa kế thấy khách chẳng vào hỏi, như chẳng có hứng thú kiếm tiền vậy.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Nghệ tới đây, từ sau khi rời Ba Châu thì Bạch Hồng gần như biến mất vậy, cả nhiệm vụ kia cũng quên nói với y. Lãnh Nghệ kỳ thực tới kinh thành cũng chẳng đi đâu cả, có lẽ vì những chuyện xảy ra ở nơi này, khiến y chẳng có thiện cảm với tòa thành, chỉ thi thoảng cùng Trác Xảo Nương tản bộ khu vực gần nhà, đây là lần đầu y đi xa nhà như vậy.
Muốn thực hiện được kế hoạch thì nhất định phải nhờ tới Bạch Hồng.
Đợi khi Lãnh Nghệ dẫn mấy hộ vệ vào, tên hỏa kế mới hời hợt nói:” Khách quan ăn gì?”
“ Có nhã phòng không?”
“ Vâng, ở tầng trên, mời.”
Đám Vô Mi đạo trưởng ở lại đại sảnh, đồng thời chia nhau ra cảnh giới.
Lầu trên chẳng có lấy một bóng người, Lãnh Nghệ bình thản nói:” Bạch gia có ở đây không? Nói với ngài ấy, Hắc Hồng tới rồi.”
Hỏa kế khựng người một cái, sau đó thái độ lập tức trở nên vô cùng cung kính:” Ra là Hắc gia, ngài đến thật khéo, Bạch gia vừa về tối qua, nếu ngài tới sớm một ngày thôi là không gặp được rồi.”
Nói xong dẫn Lãnh Nghệ tới trước một gian nhã phòng trong cùng rồi mau mắn lui ra.
Két một cái! Cửa mở ra, Lãnh Nghệ sững người tại chỗ, Bạch Hồng bước vào, nàng vẫn mặc nam trang nhưng không đeo mặt nạ, thanh nhã cao khiết, xinh đẹp vô song, vầng bán nguyệt khảm trên bầu trời đêm chiếu qua cửa sổ, tắm nàng trong ánh sáng vàng dịu nhẹ, càng làm tăng thêm vẻ đẹp những đường nét tú lệ của gương mặt nàng.
Lãnh Nghệ gần đây ra vào hoàng cung, vương phủ, công phủ, đã quen nhìn những mỹ nhân tuyệt sắc, cũng không khỏi ngẩn ra trước sắc đẹp siêu phàm trác việt đó.
Có lẽ chỉ vẻ đẹp quyến rũ mặn mà của Tiểu Chu hậu có thể sánh với nàng, nhưng sắc đẹp của nàng lại hoàn toàn khác, tự nhiên mộc mạc, như thanh thủy xuất phù dung. Khuôn mặt nàng lạnh lùng, nhưng thần thái lại tràn đầy tình cảm, cho thấy nàng là nữ tử ngoài lạnh trong nóng, chỉ người thực sự đi vào nội tâm nàng mới biết được vẻ đẹp đó.
Bạch Hồng bị Lãnh Nghệ nhìn không chớp chẳng xấu hổ còn, nhoẻn miệng cười:” Sao, không nhận ra nữa à?”
Lãnh Nghệ hoàn hồn, nghe giọng nói của nàng có vẻ đã thoát ra được vướng bận tình cảm trước kia:” Đúng thế, mấy tháng không gặp, cô càng xinh đẹp hơn trước, ta không dám nhận nữa.”
“ Mới vào hoàng cung vài tháng mà học được thói mồm mép.” Bạch Hồng hơi đỏ mặt:” Có việc hay tới uống rượu:”
“ Đương nhiên là uống rượu, lâu không gặp, ta rất nhớ cô đấy.” Lãnh Nghệ vui vẻ đưa tay mời nàng ngồi xuống đối diện, tâm trạng nặng nề thời gian qua được xua đi không ít, có Bạch Hồng ở bên cạnh làm y vững lòng hơn nhiều, không có cảm giác phải đơn độc đối diện với tất cả nữa, mồm mép bất giác cũng thoải mái hơn:
Bạch Hồng lần nữa đỏ mặt:” Bảo sao ngay cả Trịnh quốc phu nhân cũng bị ngươi nạp vào phòng rồi.”
Lãnh Nghệ vội cắt lời:” Này, cô không được nói thế nhé, trượng phu nàng bị lưu đầy, phủ bị tịch thu, nàng không còn đâu để đi, ta lại là huynh đệ của trượng phu nàng, cho nên phó thác cho ta.”
“ Được rồi, đùa ngươi một câu mà ngươi khẩn trương chưa kìa.” Bạch Hồng bật cười thần thái yêu kiều vô song, gặp lại Lãnh Nghệ sau thời gian dài, nàng cũng thấy thân thiết bội phần, gọi hỏa kế lên, mang vài món ăn và một bầu rượu: