Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 404 - Chương 404: Tình Mê Nam Kha Tự.

Chương 404: Tình mê Nam Kha Tự. Chương 404: Tình mê Nam Kha Tự.

Cửa vừa đóng lại, Lãnh Nghệ lại có cảm giác lưng ớn lạnh, tức thì cảnh giác xoay một vòng quanh phòng, thủ thế phòng bị, chỉ thấy tranh Mạnh Sưởng lay động, không khỏi rùng mình, cơn gió lạnh kỳ quái kia không ngờ từ trong phòng tới.

Y không tin ma quỷ, nhưng chuyện hôm nay quá kỳ quái rồi.

Lại nói Hoa Nhị phu nhân ở ngoài đi qua đi lại, tuy nàng tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng thực ra vô cùng hồi hộp, có chút cảm giác sai trái trong chuyện này, chỉ là nàng quá cô độc, quá tịch mịch, nàng tha thiết muốn có một bức tranh vong phu, giúp nàng trải qua được ngày tháng dài dằng dặc tương lai.

Chuyện này hết sức nguy hiểm, sơ xảy một chút thôi không quả không cách nào tưởng tượng.

“ Thần xong rồi! Nương nương vào đi.” Lãnh Nghệ ở trong phòng đeo mặt nạ thay y phục, tự chụp xong một bức ảnh mới gọi:

Đợi một lúc cửa mở ra, đúng lúc này Lãnh Nghệ lại cảm giác một luồng gió lạnh thấu xương từ đằng sau truyền tới y quay ngoắt lại mà không thấy gì cả, mày nhíu chặt.

“ Mạnh Lang!” Đột nhiên một tiếng kêu thảng thốt vang lên, Lãnh Nghệ chưa kịp phản ứng thì một bóng người nhào tới ôm chặt lấy mình.

“ Quý phi!” Lãnh Nghệ hoảng sợ, muốn đẩy nàng ra, nhưng Hoa Nhị phu nhân ôm rất chặt còn gục mặt vào lòng, người không ngừng run lên tiếng khóc cố kiềm nén không phát ra được càng khiến người ta đau lòng:

Thoàng chút ngỡ ngàng, Lãnh Nghệ hiểu ra, đều tại cái mặt nạ này gây họa, không hiểu Bạch Hồng làm giống tới mức nào mà lại khiến Hoa Nhị phu nhân kích động đến thế. Cũng hiểu nguyên nhân, không khỏi có chút mềm lòng, nghĩ đợi nàng bình tĩnh lại rồi khuyên nhủ cũng không muộn.

Chỉ là Lãnh Nghệ không ý thức được mùi thơm thoang thoảng liên tục truyền vào mũi, bình thường mùi hương này như có như không, hiện giờ không khác gì chai Mao Đài đập vỡ, hương thơm ngào ngạt.

Thật thơm, tay bất giác ôm lấy vòng eo thanh mảnh mềm mại như không xương, tiếp đó tay cảm nhận được bầu ngực đầy đặn mềm mại áp vào lồng ngực, tim y nhảy múa.

Một ý nghĩ nổi lên trong lòng, nàng là quý phi của thái tổ, là nữ nhân Triệu Quang Nghĩa khao khát mà không được, thậm chí muốn nhìn nàng một cái thôi cũng khó khăn, vậy mà giờ đây y đang ôm nàng trong lòng. Người y ngày một nóng, cổ y khô khốc, nội tâm không ngừng biến hóa theo hướng xấu xa, chỉ muốn đưa hai tay ra chạm vào bầu ngực kia, dày vò nó, muốn được nhìn mỹ phụ này mơ màng rên siết trong vòng tay của mình.

Cảm giác đó hẳn vô cùng mỹ diệu.

Tay phải tăng thêm lực siết lấy cơ thể yêu kiều đó kéo vào trong lòng, thân dưới hai người dán sát vào nhau, sinh ra sự dụ hoặc cực lớn, tay trái nâng cằm nàng lên, đôi mắt nhòe lệ kia không làm nàng giảm sức hút, bộ dạng đáng thương đó càng khiến nam nhân muốn ôm chặt âu yếm.

Tim đập mỗi lúc một dữ dội, mắt nhìn chìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận đang run run đó, rốt cuộc không nhịn được cúi xuống ngấu nghiến đôi môi đó một cánh thô bạo.

Hoa Nhị phu nhân cũng rên lên gọi một câu "Mạnh lang", lưỡi đưa ra cuốn lấy lưỡi y vô cùng cuồng nhiệt, chiếc lưỡi ấy vô cùng ngọt ngào, đưa hương thơm vào miệng y, tới tim y, truyền khắp toàn thân, biến thành ngọn lửa cháy rừng rực.

Hai chiếc lưỡi đầy khao khát quấn lấy nhau, tham gia trò chơi truy đuổi không biết chán, tay Lãnh Nghệ vuốt ve dọc theo thân hình căng tràn nhựa sống, cách lớp tăng y vày vò đồi ngực này nở thành đủ hình dạng.

Không thỏa mãn, không thể thỏa mãn, roẹt một cái, tay Lãnh Nghệ rốt cuộc thực hiện ý nghĩ tăm tối trong đầu, nắm cổ áo xé toạc, lộ ra bờ vai thơm cùng bầu vú trắng mịn như mỡ đặc, núm vú màu nâu nhô cao mời gọi, tức thì được bọc lại trong luồng hơi ấm ...

Á, núm vụ bị nhay mạnh, Hoa Nhị phu nhân kêu lên đau đớn, nhưng đồng thời một khoái cảm như thủy triều từ sâu trong lòng trào lên nhấn chìm mọi suy nghĩ của nàng.

Người nàng bị nhấc bổng lên, khỏi không trung, y phục bay đi theo từng mảng, rồi lại bị ném xuống giường, nàng đắm mình mùi vị nam nhân nồng nồng, khiến tâm thần phiêu đãng, nàng cảm thấy thân thể của mình càng lúc càng mềm, giống như bất kể lúc nào cũng có thể thành một sợi bún, nàng khao khát bàn tay kia ôm nàng thật chặt thỏa bao nỗi nhớ nhung khắc khoải.

Á, Hoa Nhị phu nhân kêu lên một tiếng nữa, miệng mở ra như con cá mắc cạn, khoảnh khắc nam nhân tiến sâu vào thân thể, cảm giác vô cùng đặc biệt đó làm toàn thân chấn động, người cong lên, nàng như bừng tỉnh, đôi mắt mê ly khẽ mở, quát:” Ngươi! Ngươi dám…A…”

Nhịp độ tấn công dồn dập đó khiến nàng căn bản không có thời gian để nói hết lời, khoái cảm như đại hải dậy sóng cuộn trào mãnh liệt đập vào vách đá…

Chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt không ngừng, hai tấm thân quấn rịt vào nhau trong khúc hoan du, trong cơn quay cuồng lờ mờ có thể thấy được từng phần thân thể trắng phau mềm mại.

Khi toàn bộ khoái cảm trút ra ào ạt đưa hai người lên tới đỉnh thần nữ, thần trí Lãnh Nghệ dần tỉnh táo, trong đầu hiện ra lời ảnh cáo của Bạch Hồng, y không suy nghĩ, cắn mạnh lưỡi.

Á!

Lãnh Nghệ kêu lên, tỉnh lại.

Trước mắt thiện phòng, bồ đoàn, cá gỗ, y phục hai người vẫn còn chỉnh tề, thì ra chỉ là một giấc mộng Nam Kha, Lãnh Nghệ vừa thở phào vừa mơ hồ có chút thất vọng.

Nhưng Hoa Nhị phu nhân thời khắc này đang ở trong lòng y đôi mắt lim dim, hai tay y một ôm eo nàng, một vẫn nắm bầu vú nàng, ngực áo nàng vết ướt, y buông vội ra.

Lãnh Nghệ không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng Hoa Nhị phu nhân biết rất rõ, trên người nàng có một mùi thơm đặc biệt, mùi thơm này khi nàng càng kích động thì mùi thơm này càng mạnh, khiến đối phương rơi vào ảo giác. Năm xưa Mạnh Sưởng vì thế mà coi nàng như chí bảo.

Chuyện vừa rồi là giả, cũng là thật.

Trong phòng im phăng phắc, không ai nói gì cả, không khí hết sức kỳ lạ.

Lãnh Nghệ vội vàng vào phòng trong, lấy y phục mình mặc vào, lại lấy nước giải đổ vào chậu gỗ, múc nửa chậu nước lạnh, nguấy đều, vùi cả mặt mình vào trong đó, mất một lúc mới bóc được mặt nạ ra.

Cái mặt nạ chết tiệt, Bạch Hồng làm tốt hơn bất kỳ thứ nào trước đó, hôm nay gây ra hậu quả này.

Điều may mắn duy nhất là Hoa Nhị phu nhân tựa hồ cũng hiểu vấn đề xảy ra từ trên người nàng, nếu không chuyện hôm nay xong rồi.

Liên tục vốc nước lạnh lên mặt, Lãnh Nghệ có chút trách Bạch Hồng, tại sao không nói rõ hơn chút, không ngờ mùi thơm trên người nàng lại còn có đặc tính kỳ dị như vậy.

Bình Luận (0)
Comment