Không biết từ lúc nào trên bầu trời tối đen có những đốm trắng lả tả rơi, dưới ánh trăng tựa như tỏa sáng óng ánh, đẹp mặt vô cùng.
“ Tuyết rơi rồi!” Trác Xảo Nương đưa tay ra hứng bông tuyết, thích thú reo lên, đây có lẽ là đợt tuyết cuối cùng của mùa xuân rồi:
Tiểu Chu hậu cảm giác má mình lành lạnh, bất giác hắt hơi một cái.
“ Chúng ta xuống thôi. “ Lãnh Nghệ một mình tiêu diệt hết vò rượu với mấy món ăn, không có rượu đi ngắm trăng xuông chỉ có thằng ngốc mới làm, giờ tuyết rơi, có cớ đáng hoàng để xuống:
Ba người lần lượt xuống thang, đưa Tiểu Chu hậu về tận phòng rồi mời đi.
Tiểu Chu hậu vào phòng đóng cửa lại, không thắp đèn mà mò mẫn tới bên giường, định cởi áo mới nhớ ra mình đang khoác áo bào của Lãnh Nghệ.
Muốn cởi xuống, nhưng không nỡ, cứ thế mặc áo của y, kéo chăn lên che người.
Hơi rượu bốc lên, đầu hơi váng vất, nhưng nàng chẳng ngủ được.
Huynh ấy nhất định là yêu mình rồi, với thân phận của mình bây giờ, người nào cũng tránh xa, huynh ấy cũng biết chuyện quan gia làm với mình! Biết mình là nữ tử không sạch sẽ nữa, vậy mà huynh ấy vẫn không ngần ngại biểu lộ tình cảm với mình, mình phải làm sao?
Trượng phu đã chẳng phải là như ý lang quân năm xưa nữa, năm ấy chàng dám đối đầu với cả thiên hạ, khi thê tử bệnh nặng, gian díu với mình là tiểu di tử của chàng, cuối cùng còn cưới mình. Nhưng bây giờ gặp nạn rồi, biết mình bị người ta gian dâm hết lần này tới lần khác, chàng chẳng có hành động nào. Chỉ một lòng nghĩ cho an nguy của bản thân, vì giữ mạng mà tặng mình cho người khác.
Nhưng chàng vẫn là trượng phu của mình, chàng có lỗi với mình, mình không thể có lỗi với chàng. Hiện giờ trượng phu ở Lĩnh Nam đang chịu khổ, càng lúc như vậy, mình càng không thể có lỗi với chàng.
Mình chỉ đành có lỗi với huynh ấy, tình cảm này, chỉ có thể báo đáp ở kiếp sau. Tiểu Chu hậu cuộn người trong áo của Lãnh Nghệ, nước mắt từ từ lăn trên gò má nõn nà lại lạnh như đá, ướt đẫm y phục Lãnh Nghệ.
Hôm trước Lãnh Nghệ âm thầm rời cung nên Triệu Quang Nghĩa không biết tình hình, sáng hôm sau y vừa tới cửa cung thì có tiểu thái giám đợi sẵn, dẫn tới tẩm cung của Triệu Quang Nghĩa rồi.
Lãnh Nghệ vào bái kiến, không đợi Triệu Quang Nghĩa hỏi, đã chủ động nói trước:” Quan gia, hôm qua quý phi có nói, Nam Kha Tự không có hoa, nên rất nuối tiếc.”
Triệu Quang Nghĩa trước giờ chỉ sợ không có cơ hội lấy lòng Hoa Nhị phu nhân, nghe thế mừng lắm:” Tốt, chỉ cần nàng muốn thì ta thỏa mãn hết, lập tức phái người tới Nam Kha Tự trồng hoa cỏ.”
Thời gian trước Lãnh Nghệ chỉ miễn cưỡng phối hợp với Triệu Quang Nghĩa, để mọi chuyện cuốn theo ý ông ta, càng lúc càng tệ. Nhìn lại tấm gương của Lý Dục, cũng khao khát thoát khỏi nguy khốn, nhưng chẳng làm gì, trông đợi Triệu Quang Nghĩa thi ân chẳng khác gì mong hổ tự lột da mình. Như vậy chỉ còn cách tích cực, chủ động, nắm lấy một chút tự chủ trong tay.
Lãnh Nghệ tới gần, nói nhỏ:” Quan gia, đây là một cơ hội tốt.”
“ Cơ hội gì?”
“ Quan gia không phải muốn đưa tranh thái tổ vào Nam Kha Tự sao? Thần nhìn phản ứng của quý phi hôm qua, có lẽ là không từ chối đâu. Nhưng nếu quý phi đồng ý rồi thì quan gia vào đưa tranh cũng chỉ một canh giờ, sau đó chẳng còn lý do gì ở lại. Nhưng nếu quan gia nói, muốn trồng hoa thái tổ thích, trồng quanh Nam Kha Tự, không phải có thể tới chăm sóc, hoặc tới ngắm hoa, tượng niệm sao ...”
Triệu Quang Nghĩa hiểu ngay ý đồ của Lãnh Nghệ, mừng rỡ nói:” Diệu kế, làm vậy đi, khanh biểu đạt yêu cầu này của trẫm với quý phi, nhất định nghĩ cách để nàng đồng ý.”
“ Thần dốc toàn lực.”
Lãnh Nghệ rời tầm cung Triệu Quang Nghĩa, cảm giác lúc này mình thật giống một tên gian thần lẫn nịnh thần, chỉ khác biệt duy nhất một điểm, y làm vậy không vì quyền lực hay vinh hoa phú quý. Nghĩ thế cũng không đến nỗi phải hổ thẹn với lòng nữa.
Dù sao thì cũng có cớ đường hoàng tới Nam Kha Tự rồi, mở cửa vẫn là tiểu ni cô Lăng Yên, chẳng nói chẳng rằng, đợi Lãnh Nghệ vào một cái là đóng cửa lại, xoay người đi luôn.
Lãnh Nghệ nghĩ tới sắp “hẹn hò” với Hoa Nhị phu nhân thì lòng phơi phới, rất có hứng thú trêu tiểu cô nương này, cung kính hỏi:” Tỷ tỷ vì sao lại cùng quý phi xưng hô tỷ muội?”
Cứ nghe cách xưng hô này của y là Lăng Yên muốn phí cười, làm ra vẻ lạnh lùng:” Ngươi không biết ta là ai à?”
“ Thực sự không biết.”
“ Ngươi đúng là tên thuyết khách kém cỏi, chưa nghe ngóng xem bọn ta là ai mà đã tới.”
Lãnh Nghệ cười:” Ta không phải thuyết khách, có điều lại muốn biết về tỷ tỷ, có thể nói không?”
“ Không nói cho ngươi.”
“ Vậy thì ta tự đi nghe ngóng.”
“ Không cho ngươi được nghe ngóng chuyện của bọn ta.”
“ Ta lén lút nghe ngóng, tỷ tỷ làm sao mà biết?”
Lăng Yên xoay người lại, khuôn mặt trẻ con non choẹt lại thích làm bộ nghiêm nghị:” Ngươi quá xem thường bọn ta rồi, tuy bọn ta tu hành trong tự miếu, nhưng bọn ta vẫn biết chuyện ngoài kia. Cho nên ngươi giở trò quỷ, ta biết ngay.”
“ Ta nào dám giở trò quỷ, chỉ nghe ngóng thân thế của tỷ tỷ, tỷ tỷ xinh đẹp thế này, nhất định không phải khuê nữ nhà bình thường.”
“ Không cho hỏi.”
Lãnh Nghệ gật gù, nói bâng quơ:” Được, được! Ta chỉ hỏi xem những cao tăng đại đức trong Nam Kha Tự là ai thôi.”
Lăng Yên hết cách với y, trong chùa có ba người, hỏi thế không phải ra hết à, so với việc để kẻ khác bàn tán lung tung, nàng đành nói:” Ta là Trần quốc công chúa.”
“ A, thì ra là công chúa điện hạ, thất kính, thất kính.” Lãnh Nghệ chắp tay một cái:
Nhìn bộ dạng hời hợt của y liền biết danh phận này của mình tức là sao, Lăng Yên bĩu môi:” Ngươi có biết thế là sao không mà thất kính, thất kính.”
“ Xin công chúa chỉ rõ.”
“ Hừ, phụ hoàng của ta là thái tổ hoàng đế, ta là tam nữ nhi, vì phụ hoàng nói, người nam chinh bắc chiến cả đời, giết người quá nhiều, trong đó có cả người không đáng giết, phạm tội nghiệt lớn. Sau khi thỉnh giáo sư phụ ta, được sư phụ ta chỉ dẫn, phái một người thay phụ hoàng quy y, hóa giải tội nghiệt. Nên ta tới đây tu hành, về sau Hoa Nhị quý phi cũng muốn để tóc tu hành, thay phụ hoàng chuộc tội, phụ hoàng cũng đồng ý. Vì tỷ ấy là trưởng bối của ta, tuy nhập môn sau, nhưng ta vẫn gọi là sư tỷ.”