Đợi thêm một lúc một lúc Triệu Quang Nghĩa quay về, tâm trạng ông ta rất tốt, còn nói đùa:” Trẫm không ngờ trồng hoa còn có nhiều lạc thú như vậy, nếu Hoa Nhị nương nương đồng ý, trẫm ở lại Nam Kha Tự làm một thợ trồng hoa, ha ha ha. “
Rồi đi đến bên long ỷ ngồi xuống nhìn đống tấu chương được đánh dấu.
Lãnh Nghệ vội tới giải thích ký hiện trên tấu chương. Triệu Quang Nghĩa rút ngẫu nhiên mấy tấu chương đã được phân chia, vừa xem vừa gật gù tán thưởng:” Không tệ, phân chia rất tốt, khanh biết làm việc đó. Thế này trẫm bớt được không ít công sức rồi.”
Tiếp đó xem hai vụ án tử hình, vụ giết người trên phố xem qua liền phê " chuẩn tấu, hành quyết lập tức." Còn vụ án hối lộ, ông ta xem xong lại cầm bút phê duyệt, đưa Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ nhận lấy, chỉ thấy bên trên phê " Lệnh Lãnh ngự đái thẩm vấn Phùng Toàn, Lý Mỹ.", vội hỏi:” Quan gia muốn thần thay quan gia thẩm vấn hai người này ạ?”
“ Ừ, nếu khanh đã lo lắng chuyện này chưa rõ ràng thì khanh đi xử lý là được. Có điều không vội, hôm nay muộn rồi, ngoài ra mai cùng trẫm tới Nam Kha Tự cùng trẫm.”
“ Thần tuân chỉ.”
Lãnh Nghệ rời hoàng cung đi bộ về nhà, hôm nay không có ráng chiều chỉ có mây đen xám xịt, trời âm u, nhưng tâm trạng Lãnh Nghệ rất tốt, y đã đưa ra một quyết định rất lớn, sẽ có thể đảo lộn rất nhiều thứ. Chuyện hôm nay khiến y dần có lại cảm giác khống chế được vận mệnh của mình. Đây là cách làm hẳn chưa ai từng làm cả, nhưng không sao, y cũng là trường hợp chưa từng có trên lịch sử mà.
Về tới nhà thì thấy Hoa Vô Hương đứng dưới hành lang đợi mình, vừa thấy y liền chạy tới:” Lão gia ca ca về rồi.”
Kiểu xưng hô kỳ quái có một không hai này luôn làm Lãnh Nghệ bật cười, thân mật vò đầu nàng:” Mai thi rồi, không ở phòng ôn tập, tới đây làm gì?”
“ Huynh bảo muội đợi tin của huynh mà.” Hoa Vô Hương áp nhỏ giọng xuống nói:
“ Đúng rồi, đi theo ta.” Lãnh Nghệ nhớ ra lời hứa của mình:
Hoa Vô Hương hớn hở theo Lãnh Nghệ vào thư phòng, đóng kín cửa, Lãnh Nghệ không nhiều lời, cầm bút viết một trang giấy. Hoa Vô Hương ở bên nhìn một cái mắt sáng lên:” Đa ta lão gia ca ca.”
Sau đó chạy ù mất.
Nha đầu này thực dụng quá rồi xong việc là không thèm nhìn mình cái nào luôn, Lãnh Nghệ vươn tay kéo nàng lại:” Xem xong đốt đi đó.”
“ Muội biết mà, người ta không ngốc.” Hoa Vỗ Hương lè lưỡi:
Lãnh Nghệ gõ đầu nàng một cái, mở cửa đi tới hậu viện, thấy Tiểu chu hậu và Trác Xảo Nương đang ở trong phòng vừa làm nữ công vừa trò chuyện. Tinh thần Tiểu Chu hậu gần đây tốt hơn nhiều rồi, sau chuyện lần trước, nàng không bị Triệu Quang Nghĩa triệu vào cung nữa, khí sắc tốt hơn nhiều, bớt đi chút u uất, thêm vào chút tươi sáng. Lãnh Nghệ vui vẻ đi tới hỏi:” Hai nàng làm gì đó?”
Trác Xảo Nương chạy lên đón:” Trời sắp ấm lên rồi, tỷ tỷ nói muốn làm cho chàng một bộ áo bào mỏng, thiếp giúp tỷ ấy.”
Tiểu Chu hậu xấu hổ cúi đầu:” Vốn là thế, nhưng hôm nay nhìn trời có vẻ sắp đổ tuyết, có làm huynh cũng không mặc được.”
“ Không sao, xuân hàn thôi mà chẳng được vài ngày đâu, sẽ ấm lên thôi.” Lãnh Nghệ vui vẻ nói:” Hôm nay quan gia giao cho ta một công việc mới, hai nàng đoán thử xem.”
Trác Xảo Nương chẳng mấy khi ra khỏi nhà, chuyện bên ngoài nàng biết rất ít, chẳng đoán được. Tiểu Chu hậu thì nghĩ một chút hỏi:” Huynh gợi ý đi.”
Lãnh Nghệ đưa ra một gợi ý nhỏ:” Công việc bên cạnh quan gia.”
Tiểu Chu hậu ồ lên:” Huynh giúp quan gia duyệt tấu chương à?”
Lãnh Nghệ cả kinh:” Sao muội đoán ra được?”
“ Có gì đâu mà khó, phạm vi công việc nhỏ quá mà.” Tiêu Chu hậu giải thích:” Khi còn ở Nam Đường, phu quân muội bận quá liền để thái giám thân tín xem tấu chương, có khi còn là muội xem giúp. Quan gia để huynh giúp xem tấu chương, tức là đã vô cùng tín nhiệm huynh rồi.”
“ Không được như muội nghĩ đâu, toàn là tấu chương không quan trọng thôi, ta xem còn buồn ngủ nữa cơ ...”
Lãnh Nghệ than vãn, Trác Xảo Nương giúp y cởi quan bào, Tiểu Chu hậu cũng thu dọn đồ nữ công rồi Thảo Tuệ dọn cơm. Ba người quây quần bên bàn, trong phòng ấm áp thi thoảng rộn lên tiếng cười.
Cuộc sống có vẻ quay lại bình ổn nên có.
Chủ yếu là hai nàng trò chuyện với nhau, Lãnh Nghệ chỉ ngồi nghe mà thôi, Tiểu Chu hậu trước kia từng làm hoàng hậu quản lý cả hậu cung, nàng cố ý lấy lòng, tất nhiên dễ dàng chinh phục được Trác Xảo Nương. Đồng thời chính tính cách đơn thuần của Trác Xảo Nương chinh phục lại nữ tử trải qua quá nhiều trắc trở chua cay cuộc sống chỉ muốn tìm chút bình yên như Tiểu Chu hậu. Vì thế không khí trong nhà hết sức hòa hợp.
Cũng thứ Lãnh Nghệ sẵn sàng đánh đổi tất cả để bảo vệ.
Hôm sau Lãnh Nghệ tiến cung thì có nhiều cung nữ thái giám đứng ở cổng, toàn bộ mặc đồ tang. Có thái giám quản sự nói với y rằng người tới Nam Kha tự đưa ảnh thái tổ hoàng đế đều thay đồ tang.
Lãnh Nghệ cũng phải mặc thêm áo tang bên ngoài, sau đó vào tẩm cung của Triệu Quang Nghĩa, không ngờ chuyện này làm rất long trọng, có cả Khai Bảo hoàng hậu và mấy phi tần của Triệu Khuông Dận, còn có Nguyên Đức hoàng hậu chính là hoàng hậu của ông ta.
Trương thiên sư cũng tới, một thân đạo bào, lưng đeo kiếm đào mộc, dẫn theo một tiểu đạo đồng đeo cái rương lớn, đoán chừng bên trong toàn là pháp khí.
Đúng là tán gái cấp bậc hoàng đế có khác, chỉ là Lãnh Nghệ nghĩ tới mình và Hoa Nhị phu nhân đã phát sinh loại quan hệ kia, giờ lại giúp Triệu Quang Nghĩa theo đuổi nàng, cảm giác vô cùng kỳ dị. Y tất nhiên không dám có bất kỳ ý nghĩ xa với nào với Hoa Nhị phu nhân, cơ bản cũng không tồn tại tình cảm giữa hai người, y chỉ là một thế thân, giữa bọn họ chỉ là một giao dịch thôi. Mỗi lần cởi mặt nạ là Lãnh Nghệ ý thức ngay được điều này.
Tuy vậy chuyện này y cũng khó mà bình thường được.
Đợi đúng giờ tốt, Triệu Quang Nghĩa đích thân cầm ảnh Triệu Khuông Dận, dẫn cả đoàn người đông đảo trật tự tới Nam Kha tự.
Lăng Yên đợi sẵn ở cổng, nhìn thấy nhiều người như vậy thì cau mày:” Sư tỷ nói, mỗi vị tần phi vương gia công chúa chỉ được dẫn theo hai tùy tùng thôi.”
Triệu Quang Nghĩa tất nhiên là không làm trái ý nàng, cho những người khác trở về, ông ta cũng không ngoại lệ, chỉ được đưa theo Vương Kế Ân và Long Huýnh.
Dù vậy nhân số cũng rất đông, làm Nam Kha Tử thoáng cái trở nên chật chội.