“ Thiếp biết ngay quan gia chỉ muốn làm cho có thôi mà, hừ.” Hoa Nhi phu nhân giận dỗi muốn thoát ra:
Triệu Quang Nghĩa hốt hoảng ôm chặt lấy nàng:” Bảo bối, không phải thế đâu, oan trẫm quá! Được, chiều ý nàng.”
Hoa Nhị phu nhân mới quay về vòng tay ông ta:” Có sơn có thủy mới đẹp, riêng có cái hồ, không có nơi nào trên cao nhìn xuống thì còn thú vị gì nữa? Thiếp sở dĩ chọn nơi đó là vì nó có những ngọn đồi thấp, có thể đào quanh đồi, tương lai giữ lại làm đảo trên hồ, lại đắp thêm đất đào hồ lên đó, chẳng phải sẽ thảnh núi nhỏ sao? Lên núi ngắm cảnh, lại trồng tùng bách trên đó, vậy là không cần thêm đất trồng cây ... Tam lang, người ta vì chàng mà nghĩ thôi, đừng nghĩ người ta đòi hỏi vô lý.”
“ Ta nào dám nghĩ thế, nhất định làm đúng như lời nàng nói.” Triệu Quang Nghĩa liên tục hứa hẹn mới làm nàng vui vẻ lại:
Ôm ấp một lúc, Hoa Nhị đẩy ông ta ra:” Quan gia nên đi rồi.”
Triệu Quang Nghĩa chưa thỏa, luyến tiếc nói:” Hoa Nhị, nàng chỉ muốn xây cái ao thôi à? Còn đề xuất gì nữa không? Khó mấy trẫm cũng sẽ làm.”
Hoa Nhị phu nhân mắt phượng nhướng lên, ném cho Triệu Quang Nghĩ một cái lườm, yểu điệu nói:” Tam Lang chàng không có ý tốt.”
“ Trái tim trẫm bị nàng lấy đi rồi, làm gì còn có ý xấu.” Triệu Quang Nghĩa nói rồi lại muốn ôm nàng:
“ Toàn bộ báo đáp của thiếp đã cho quan gia rồi, nếu quan gia còn vô lễ, ai gia sẽ hét lên đó.” Hoa Nhị không tránh nhưng mặt cực kỳ nghiêm túc:
Triệu Quang Nghĩa sợ hãi rụt tay lại, người ta nói trái tim nữ nhân như kim đáy bể, khó mà dò được, thật chẳng sai.
Hoa Nhị phu nhân đi tới cửa đại điện mở ra, đứng bên ngoài là Lãnh Nghệ, Long Huýnh, Lăng Yên, đầu chẳng quay lại:” Thần thiếp về đây, quan gia công vụ bận rộn cũng nên về đi.”
“ Nương nương khoan đã!” Triệu Quang Nghĩa đuổi theo:” Không phải nương nương muốn chôn số hổ đã chết sau chùa, lại còn trồng mẫu đơn và hồng chi tử sao? Thế nhưng bây giờ gió tuyết, nếu trồng sẽ chết rét. Nên trẫm muốn ở lại trong chùa, đợi gió tuyết dừng rồi cùng nương nương an táng hổ, trồng hoa, được không?”
“ Được, có điều chỉ giới hạn ngày mai. Nam Kha Tự là chốn tịnh thổ hồng trần, quan gia không tiện ở lâu. Mai làm xong quan gia tự đi là được, không cần gặp thần thiếp từ biệt nữa.” Hoa Nhị vừa nói vừa đi về phía tẩm cung, Lăng Yên cũng đi theo:
Triệu Quang Nghĩa hơi thất thần nhìn theo, không khí còn thoảng hương thơm từ thân thể nàng, tuy chưa thỏa nguyện, nhưng so với trước kia đã là không dám tưởng tượng rồi. Có lần đầu không lo không có lần sau, vì thế không ta phấn chấn tinh thần nói:” Truyền Tam ti sứ, Vũ công quận vương Triệu Đức Chiêu tới gặp trẫm.”
Triệu Đức Chiêu là nhi tử của Tống thái tổ, đáng lẽ là người kế thừa hoàng vị nhưng bị Triệu Quang Nghĩa giành trước, hiện kiêm Tam ti sứ.
Tam ti là tên gọi chung của ba cơ cấu tài chính là hộ bộ, độ chi, diêm thiết, Triệu Quang Nghĩa muốn tìm người thương lượng xây dựng Kim Minh Trì thì phải tìm hắn.
Triệu Đức Chiêu và Triệu Quang Nghĩa tranh giành hoàng vị, sợ ông ta sinh nghi, nên hắn vô cùng thận trọng. Nếu không phải ở nơi chính thức như triều đường, đại thần chỉ cần chắp tay là được, nhưng Triệu Đức Chiêu mỗi lần gặp Triệu Quang Nghĩa đều dùng đại lễ quân thần quỳ bái, lần này cũng thế.
Triệu Quang Nghĩa đỡ hắn lên:” Hiền chất, trẫm sớm nói rồi, không cần hành đại lễ, sao lại không nghe, đứng lên, đứng lên đi.”
Triệu Đức Chiêu đứng lên vẫn khom người:” Không biết quan gia triệu kiến thần có gì sai bảo?”
“ Phủ Khai Phong địa thế bằng phẳng, phía bắc không có bất kỳ nơi hiểm yếu nào đệ ngự địch, một khi địch vượt qua phòng tuyến, trong một ngày có thể đánh tới chân thành. Trẫm muốn dùng binh với phương bắc, không thể không phòng chúng đánh xuống phương nam. Khi đó chúng ta chỉ có thể dựa vào sông hồ ao của Đại Tống làm lá chắn thiên nhiên ngự địch, muốn thế phải có thủy quân đủ mạnh. Cho nên trẫm muốn xây một cái hồ lớn, trừ làm viên lâm hoàng gia, cũng có thể làm nơi huấn luyện thủy quân, hiền chất thấy sao?”
“ Quan gia nhìn xa trông rộng, thần hết sức kính phục.”
Triệu Quang Nghĩa ưỡn bụng vuốt râu nói:” Hiền chất tán đồng làm trẫm rất vui, vậy việc này trẫm giao cho khanh, trong vòng hai tháng phải phá đất khởi công.”
“ Thần tuân chỉ! Không biết muốn xây dựng ở đâu, lớn cỡ nào?”
“ Cách Thuận Thiên Môn mười dặm, đặt tên là Kim Minh Trì, toàn bộ viên lâm chiếm diện tích một vạn rưỡi, ao không nhỏ hơn một vạn, sâu ba trượng. Những ngọn đồi lớn nhất không cần phá đi, giữ lại làm đảo giữa hồ. Công trình này trẫm muốn xây xong trong hai năm, khanh dẫn người đi khảo sát địa thế, vẽ bản thảo, tính toán nhân lực vật lực cần thiết báo cho trẫm ...”
Triệu Đức Chiêu cứ há hốc mồm không khép lại nổi.
“ Sao? Hiền chất thấy không ổn à?” Triệu Quang Nghĩa cau mày:
“ Không không, thần không dám, chỉ là quan gia đang dùng binh với phương bắc, giờ xây dựng cái ao lớn như thế, thần lo ảnh hưởng tới quân phí.” Triệu Đức Chiêu vội điều chỉnh nét mặt, cúi đầu thật thấp:
Triệu Quang Nghĩa hời hợt nói:” Dùng binh thế nào là chuyện của trẫm, phải chăng hiền chất thấy mình là trưởng tử của tiên đế, cho nên muốn đặt mình vào vị trí của trẫm để suy nghĩ thay trẫm?”
Vừa nghe câu này Triệu Đức Chiêu như bị sét đánh, quỳ sụp xuống nói lớn:” Thần không dám, thần không dám ạ.”
“ Nếu hiền chất không có dị nghị gì thì đi làm đi.” Triệu Quang Nghĩa tựa như chưa từng nói câu kia, lại hòa nhã nói:
“ Vâng, thần cáo từ!” Triệu Đức Chiêu không dám nói thêm bất kỳ lời nào nữa, khấu đầu xong đứng lên đi lùi vài bước mới dám xoay người mà đi:
Triệu Quang Nghĩa nhìn theo bóng lưng hắn, cười hết sức âm u hiểm độc. Dùng cái trò trẻ con đó che mắt ông ta? Hắn chẳng lẽ không hiểu, hắn càng che giấu càng thể hiện hắn có dã tâm à? Người này ông ta không định giữ lại, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.