Triệu Quang Nghĩa thấy đã tới giờ cơm, bảo Vương Kế Ân đi mời Hoa Nhị phu nhân, nhưng nàng không chịu tới, còn nói đừng quấy nhiễu nàng thanh tu. Chỉ là hôm nay bị nàng làm ngứa ngáy không chịu nổi, Triệu Quang Nghĩa lại phái Lãnh Nghệ đi mời lần nữa.
Lãnh Nghệ tới tẩm cung của Hoa Nhị phu nhân, Đại Ngốc trông cửa, cho y đi qua một cái là đóng cửa ngay, còn đứng bên cửa canh chừng, đây là căn dặn của Hoa Nhị phu nhân.
Đi xuyên qua thiên tỉnh, tới được chính sảnh, Hoa Nhị phu nhân đang ngồi trên ghế dài xem sách, Lãnh Nghệ còn chưa kịp nói gì thì Hoa Nhị đã lấy sau lưng ra một cái hộp, lạnh lùng nói:” Đeo vào.”
Lãnh Nghệ mở hộp ra, lấy một cái mặt nạ, khẽ thở dài đeo lên, không bôi keo, y phải ra ngay.
Quả nhiên đeo mặt nạ và không đeo mặt nạ, thái độ của Hoa Nhị phu nhân khác nhau, y vừa đeo lên, nàng cũng ôn nhu gọi:” Mạnh Lang, tới ngồi bên thiếp.”
Lãnh Nghệ đi tới ngồi bên cạnh, giờ y đã hết sức thuần thục trong việc nhập vai vào Mạnh Sưởng vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ, Hoa Nhị phu nhân thuận thế nép vào lòng y, tìm tới cánh môi y, chỉ còn cách một quãng ngắn nũng nịu:” Chuyện chàng bảo thiếp đã làm được rồi, chàng báo đáp thiếp thế nào đây?”
Hai cánh môi tức thì xoắn vào nhau, hơi thở đều nóng hầm hập mang theo một tia tình dục, bốn bàn tay không ngừng hoạt động, tìm kiếm thỏa mãn. Chỉ là rất nhanh Lãnh Nghệ ngửi thấy mùi hương trên người nàng, không cần nghĩ, khẽ cắn lưỡi nàng một cái.
Á, Hoa Nhị phu nhân rụt lưỡi về, giận dỗi như mèo con:” Sao lại cắn thiếp?”
Lãnh Nghệ vuốt vẽ gương mặt mịn màng của nàng, hôn nhẹ một cái coi như đền bù, dỗ:” Quan gia đang đợi nàng đấy, nàng mà động tình thì chúng ta không có thời gian, ta không thể ở đây lâu, ông ta đang sốt ruột.”
Lúc Vương Kế Ân tới mời Hoa Nhị phu nhân cố tình từ chối là để Lãnh Nghệ tới, y tới rồi thì nàng phải đồng ý:” Chàng có lý.”
Lãnh Nghệ ôm nàng, nằm nghiêng với tư thế này, từ phía cổ áo rộng nhìn xuống dưới, làn da cổ trắng nõn thon dài, cứ tao nhã như thiên nga, đồi ngực trình hiện toàn bộ hình trạng đẹp đẽ nhất của nó, căng tràn nhựa sống nhấp nhô khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải phát cuồng, y phải hết sức kìm nén, chỉ vuốt ve bờ vai nàng:” Chúng ta nói chuyện đã nhé.”
“ Vâng!”
“ Nàng không hỏi ta vì sao xây công trình lớn như vậy à?”
Hoa Nhị phu nhân làm nũng:” Thiếp đã nói rồi, bất kể chàng muốn làm gì, thiếp đều giúp chàng mà không hỏi gì cả.”
“ Ngoan!” Lãnh Nghệ hôn nàng một cái khen thưởng:” Quan gia sở dĩ vội vàng bắc phạt là vì trong thiên hạ nhiều người chưa thừa nhận địa vị kế thừa hợp pháp của ông ấy, cho nên ông ta mới muốn giết địch lập uy, củng cố địa vị của mình.”
Hoa Nhị phu nhân gật đầu không nói.
“ Với quân lực Đại Tống hiện nay diệt Bắc Hán không khó, nhưng muốn chinh phục nước Liêu là không thể, kinh tế họ không bằng chúng ta, nhưng quân lực chỉ hơn không kém. Ta muốn nàng đưa ra yêu cầu như vậy là để hao phí quân phí của ông ấy, không thể đánh Liêu, đồng thời để làm cơ sở luyện thủy quân.”
“ Thiếp nhắc tới thủy quân rồi, nhưng quan gia không hứng thú.”
“ Vì quan gia chưa thấy tác dụng củ thủy quân thôi. Tuyến được bờ viển phía đông của nước Liêu dài như vậy, một khi chúng ta có đội thủy quân cường đại, chiến lực sẽ vượt xa nước Liêu. Tương lai khai chiến, chúng ta ở lục địa áp dụng thế thủ, lợi dụng tuyến bờ biển nước Liêu dài, phòng thủ trống rỗng, có thể tập kích hậu phương họ. Dùng thủy quân có cái lợi, chúng ta tập kích xong chạy lên thuyền là bọn họ chỉ trơ mắt nhìn. Nếu họ điều quân từ lục địa tới ven biển, đại quân của chúng ta có thể từ lục địa tiến lên. Như thế họ đầu đuôi không thể kiêm cố, quyền chủ động sẽ nắm trong tay chúng ta.” Lãnh Nghệ không có nhiều thời gian, giải thích vắn tắt được thôi:
Hoa Nhị nhìn y sùng bái:” Thiếp không hiểu việc quân, nhưng nghe chàng nói rất có lý.”
“ Đợi Kim Minh Trì xây dựng lên, quan gia cầm quân nửa đời người, ta tin quan gia sẽ hiểu ngay tác dụng của thủy quân.”
“ Nhưng làm thế chàng không có lợi gì cả.”
“ Quốc gia có lợi thì ta cũng được lợi, huống hồ không thiệt gì.” Lãnh Nghệ biết trên lịch sử Triệu Quang Nghĩa vì nóng lòng đánh Liêu cho nên hai lần thảm bại, quân lực quốc khố kiệt quệ, phe phản chiến nổi lên, thành một phần lý do khiến sau này Đại Tống so với các nước xung quanh luôn ở địa vị bị động ăn đòn, y tất nhiên muốn ngăn chặn chuyện này từ trứng nước:
Hoa Nhị phụng phịu:” Nhưng thiếp thiệt, thiếp phải dùng thân thể này để đánh đổi, chàng không biết ông ta chỉ ôm thiếp, thiếp dã cảm thấy kinh tởm rồi, sau này Kim Minh Trì xây xong còn phải thị tẩm ông ta.”
Lãnh Nghệ cười áy náy:” Không còn cách nào khác, ông ta đánh Liêu thua chắc rồi, lúc đó không chỉ có hàng vạn tướng sĩ phải chết, ảnh hưởng an nguy của hàng ngàn vạn con dân Đại Tống, đành để nàng hi sinh, thật có lỗi với nàng.”
Hoa Nhị phu nhân vươn đôi tay ngọc quấn chặt lấy cổ y, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm nói nhỏ:” Có điều thiếp làm thế không phải vì Đại Tống, không phải vì bách tính, mà vì Mạnh Lang chàng.”
Lãnh Nghệ nhìn gương mặt vừa quyến rũ vừa ngây thơ, cặp mắt nhu mì đắm đuối, xuân tình lãng đãng. Mức độ dụ hoặc tuyệt không dưới Tiểu Chu hậu, lại thêm thân phận của nàng, cùng mới kích thích vụng trộm ngay sau lưng Triệu Quang Nghĩa làm y muốn sa đọa. Đây là nữ nhân mà ông ta ngày nhớ đêm mong không thỏa nguyện, y lại có thể tùy tiện hưởng thụ đôi môi mọng ướt và đẹp đẽ của nàng, hôn môi nàng, hôn lên má rồi khẽ cắn khẽ tai nàng nói:” Đừng sợ, long căn của ông ta bị Trịnh quốc phu nhân bóp hỏng rồi, không nhấc lên được đâu.”
“ Không phải!” Hoa Nhị bị Lãnh Nghệ hôn tới thở hổn hển:” Hôm nay ông ta ôm thiếp, thiếp bị long căn ông ta chọc vào bụng, cứng lắm.”
Lãnh Nghệ giật mình, thời gian ông ta chưa từng gọi Tiểu Chu hậu vào cung, lại thêm thường ngày y luôn để ý quan sát Vương Kế Ân lẫn cung nữ trong tẩm cung của Triệu Quang Nghĩa, biết ông ta chưa khôi phục, vì chuyện này mà ông ta khổ não không thôi. Sao tự nhiên chợt hồi phục? Nhưng thoáng cái y hiểu ra, khẽ vỗ mông nàng một cái:” Có phải lúc đó nàng vô tình để hương thơm trên người tỏa ra không? Nàng bảo nàng có thể kiểm soát hương thơm trên người mà.”