Nếu làm công chúa nổi giận tới bỏ về nhà mẹ đẻ, đây không chỉ là đại tội, còn là chuyện vô cùng bẽ mặt, sau này Thạch gia đừng mong ngẩng đầu lên nhìn ai được nữa, Thạch Thủ Tín bò chặn đường Lỗ quốc công chúa, dập đầu liên hồi:” Xin công chúa dừng bước, là thần sai, thần hồ đồ.”
Lỗ quốc công chúa chưa nguôi giận:” Ngươi không sai, cái đầu là của ngươi, ngươi muốn ném đi, ai làm gì được ngươi.”
Thạch Bảo Cát dập đầu lia lịa:” Phụ thân, Lãnh đại nhân đã trả lời rồi, vậy là chuyện đã làm rõ, quan gia nói không sai.”
Thạch Thủ Tín lúc này đành phụ họa:” Đúng đúng, quan gia và Lãnh đại nhân nói không sai, Đát Cơ mỹ nhân chết do ngoài ý muốn, ta không quản nữa.”
Lãnh Nghệ nhìn cảnh này mà rùng mình, té ra làm phò mã chẳng phải chuyện sung sướng gì, trông bọn họ cũng tội nghiệp đứng lên nói:” Công chúa bớt giận, Thạch đại nhân vì đau lòng mà hồ đồ, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”
Lỗ quốc công chúa thở một lúc mới bình tĩnh lại, mới nói:” Đứng dậy đi.”
Cha con Thạch gia lau mồ hôi đứng lên.
Trong phòng lại im lặng.
Lần này chủ động lên tiếng là Lãnh Nghệ, tỏ ra thân thiết:” Tay thế huynh ra sao rồi?”
“ Ta trên phố đánh hộ vệ của đại nhân, bị họ dùng nội lực làm bị thương, đặc biệt tới đây thỉnh tội, xin đại nhân tha thứ, cho ta giữ lại cánh tay này.” Thạch Bảo Cát đã đau tới mồ hôi ròng ròng, nãy giờ chỉ cố nhịn:
Thấy hắn định quỳ, Lãnh Nghệ vội đỡ lấy, lấy ra trong lòng một cái bình chuẩn bị trước:” Không dám, là hộ vệ của ta lỗ mãng mới đúng, thuốc đỏ thì uống, thuốc trắng ngâm rượu xoa ngoài, không quá bảy ngày là khôi phục.”
Hai cha con rối rít tạ ơn nhận lấy.
Thấy y sảng khoái như vậy Thạch Thủ Tín có chút thiện cảm, nhưng trước đó làm quá căng, nên xuống thang cũng khó, hiện tình cảnh khá lúng túng không tiện nói gì thêm, chắp tay một cái:” Ta ở nhà chuẩn bị chút rượu nhạt, định tối nay mời hiền khang lệ tới nhà, chẳng biết được chăng?”
Lãnh Nghệ tất nhiên nhận lời, hai bên liền cáo từ.
Đến tối hôm đó Lãnh Nghệ dẫn Trác Xảo Nương, được đám Đồ đại sư, Vô Mi đạo trưởng bảo hộ, mang theo trọng lễ tới nhà Thạch Thủ Tín.
Thạch Thủ Tin dẫn thê thiếp cùng ba nhi tử ra cửa đón, có cả Lỗ quốc công chúa, phải nói là cấp đủ mặt mũi.
Lỗ quốc công chúa nắm tay Trác Xảo Nương vô cùng thân thiết, trách Lãnh Nghệ có thê tử xinh đẹp mà giấu, không giới thiệu cho mọi người, sau này phải qua lại nhiều hơn. Thê tử của hai đứa con khác của Thạch Thủ Tín cũng xúm quanh khen nàng, làm mặt Trác Xảo Nương đỏ rực, đối phó lúng túng.
Dọc đường nói cười đi vào nội sảnh, Thạch gia đông người, ngồi kín mấy bàn lớn.
Thạch Thủ Tín có vẻ bỏ được chuyện kia xuống rồi, liên tục mời rượu, Lãnh Nghệ cứ rượu tới là uống cạn, rất hợp khẩu vị của ông ta.
Lãnh Nghệ hỏi chuyện năm xưa ông ta theo thái tổ chinh chiến, thế này gãi trúng chỗ ngứa của ông ta rồi, kể say sưa. Lãnh Nghệ biết vài truyền thuyết về thời đại này đem ra hỏi, Thạch Thủ Tín cười lớn đính chính, nói toàn là dân gian đồn bậy, đính chính từng thắc mắc của y, thao thao bất tuyệt.
Chỉ khổ người trong nhà, nghe mấy chuyện tới trăm lần rồi, vẫn phải làm ra vẻ hứng thú.
Bữa tiệc kéo dài tới tận khuya, Thạnh Thủ Tín đã say, Lãnh Nghệ cáo từ trở về.
Thạch Thủ Tín lúc này thiếu điều nắm tay Lãnh Nghệ kết bái mà thôi, đuổi người khác về nhà, nhất định tự mình muốn tiễn Lãnh Nghệ ra khỏi cửa mới hài lòng.
Vì ông tay say quá, đi không vững, Lãnh Nghệ phải dìu, đi được một đoạn ông ta dùng giọng nhỏ nhất không ai nghe thấy hỏi:” Ngươi nói thật đi, Đát Cơ có phải bị giết không, nếu không biết sự thật, ta chết không nhắm mắt.”
Lão già gian xảo, bề ngoài nhìn có vẻ bỏ qua rồi, kỳ thực chỉ là đổi phương thức khác chất vấn thôi, tuy có phần ngu ngốc, nhưng nói thật ai không mong có huynh đệ như thế? Lãnh Nghệ đáp ngắn gọn:” Sao đại nhân không tìm kẻ nửa đêm lẻn vào phòng mà hỏi?”
Câu này coi như xác nhận lời của Liên Thu rồi, Thạch Thủ Tín khẽ gật đầu.
Kiệu dừng trong sân, Lãnh Nghệ chắp tay nói lớn:” Đa tạ Thạch đại nhân thịnh tình khoản đãi, xin dừng bước.”
Nói rồi cùng Trác Xảo Nương lên kiệu, hạ rèm xuống rời đi.
Chỉ Thạch Thủ Tín đứng ngây ra xuất thần.
Thạch Bảo Cát tới đỡ ông ta:” Phụ thân, bên ngoài gió lạnh, người cẩn thận bị cảm, nên về phòng thôi.”
Thạch Thủ Tín nắm chặt tay nghiến răng:” Long Huýnh!”
Hôm sau Lãnh Nghệ vào cung không bị cản trở nào hết, trước tiên đi tìm Vũ Ti xem nàng thêu, tiến triển rất thuận lợi, khen ngợi nàng mấy câu, sau đó tới viện tử của mình. Y muốn xem tấu chương trước, sau đó đi thẩm vấn vụ án hối lộ của Phùng Toàn đã bị trí hoãn khá lâu.
Nhưng chưa đợi y đọc hết tấu chương thì Vương Kế Ân đã gọi y tới thư phòng gặp Triệu Quang Nghĩa.
Khi Lãnh Nghệ tới nơi thì thấy trên long án có một bản đồ cực lớn có ao có núi, còn có thuyền thủy quân, đình đài lầu các.
Đứng bên cạnh Triệu Quang Nghĩa có một người trẻ tuổi, ánh mắt đầy vẻ sợ sệt là Vũ Công quận vương Triệu Đức Chiêu.
“ Lãnh ái khanh xem.” Triệu Quang Nghĩa vui vẻ chỉ bản đồ:” Đức Chiêu làm việc thật nhanh gọn, đã có bản thảo rồi.”
Lãnh Nghệ xem một lượt, tất nhiên y không dại gì mà bình luận vào lúc này:” Thần thấy thế này là rất tốt rồi, có điều quan trọng vẫn là Hoa Nhị nương nương thấy thế nào.”
“ Chính vì thế trẫm mới gọi khanh tới ... Đức Chiêu, đem tình huống giảng giải cho Lãnh ái khanh nghe, để lát nữa y đi giải thích với Hoa Nhị nương nương, nếu nàng đồng ý có thể bắt tay huy động dân tráng.”
Triệu Đức Chiêu vội chỉ bản đồ:” Tất cả làm theo yêu cầu của quan gia, công trình này quan trọng nhất là nước trong ao, không thể là nước chết, cần phải nối liền với Biện Hà, như thế thuyền của thủy quân mới tiện ra vào. Nhưng vấn đề là ở đây, địa điểm chọn xây Kim Minh Trì quá xa, muốn nối với Biện Hà, ít nhất phải đào 30 dặm.”
“ Bao nhiêu cũng đào.” Triệu Quang Nghĩa phất tay định đoạt:
“ Vâng!” Chưa gì trán Triệu Đức Chiêu đã lấm tấm mồ hôi, không biết do đối diện với Triệu Quang Nghĩa làm hắn gặp áp lực quá lớn hay là đóng kịch nữa:” Ngoài ra trong phạm vi lựa chọn xây dựng Kim Minh trì có mười lăm thôn, thêm vào đào sông, phải di chuyển mười tám thôn.”