Giống như mọi khi, Lãnh Nghệ tới Nam Kha Tự thì Hoa Nhị ở Phật đường tụng kinh, y không dám quấy nhiễu, đứng ở bên đợi.
Hoa Nhị niệm kinh xong thấy Lãnh Nghệ tới chỉ gật đầu một cái đứng dậy đi thẳng về tẩm cung, tiếp tục đi tới nội trạch, vào đại đường, đóng cửa phòng lại.
Lãnh Nghệ đeo mặt nạ lên thì Hoa Nhị cũng nhào vào lòng y, nhiệt tình như lửa quấn lấy, hiến lên môi thơm.
Mùi hương lạ trên người nàng ngày một đậm, hương thơm này không chỉ người khác ảnh hưởng, chính nàng cũng lún vào không thoát ra được. Lãnh Nghệ toàn thân bị thiêu đốt, không sao kìm nén được, bế xốc nàng lên đưa tới giường.
‘Uỵch’ một tiếng, hai người ôm nhau lăn xuống chiếc giường cỡ lớn êm ái trong phòng ngủ, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt đối phương đều nhìn ra khao khát trong lòng người còn lại. Không cần phải nhiều lời, hai người cuồng nhiệt ôm hôn nhau..
Dục vọng bị kìm nén quá lâu, hai người tuy gặp nhau không ít, cơ hội để ân ái lại không nhiều, Lãnh Nghệ mang theo một chút thô bạo xoa nắn cơ thể mĩ diệu của Hoa Nhị, nóng lòng vừa thuần thục cởi phục nàng, khi váy áo chưa cởi hết đã vội vã tiến thẳng, làm Hoa Nhị phát ra tiếng kêu lớn.
Thủy triều lên lại xuống, mấy độ hoa nở, trời mùa xuân còn lạnh mà trên thân thể hai người đã lấm tấm mồ hôi.
Toàn thân Hoa Nhị trắng bóng như ngọc ngà, da dẻ trơn mịn như mỡ đông, cơ thể thành thục đầy đặn nằm sấp trên giường, từ vai tới eo tạo thành đường cong kinh tâm động phách, cặp mông tròn căng nhô lên một cách khoa trương, nối liền cặp đùi dài, đẹp không sao tả siết. Đầu nàng áp hẳn xuống giường, tóc tai xõa xượi, đôi mắt mê ly, hưởng thụ dư âm sau cao trào, hàng mi dài cong hơi rung rinh, ẩn chứa linh khí vô hạn, cánh môi ướt mọng, phát tán ánh sáng dụ hoặc.
Lãnh Nghệ áp lên tấm lưng như láng mịn như tơ lụa của cô, thở hồng hộc không thôi.
Có lẽ do mùi hương trên người Hoa Nhị phát ra, lại thêm nhiều yếu tố kích thích, mỗi lần ân ái cùng Hoa Nhị, Lãnh Nghệ đều thỏa mãn tột độ.
Mây tan mưa tạnh, Hoa Nhị cũng hết sức mãn nguyện, mặt ửng sắc đỏ kiều diễm, mắt mơ màng vô lực cuộn người trong lòng y:” Mạnh Hoa đã tới rồi, sau này thiếp muốn gặp chàng sẽ bảo hắn tới phủ tìm chàng, chàng đóng giả hắn vào cung, thiếp sẽ có thêm nhiều thời gian hầu hạ chàng.”
Lãnh Nghệ hôn lên trán nàng:” Ừ, mấy ngày tới bảo hắn tới chỗ ta, để còn làm mặt nạ.”
“ Quan gia lại bảo chàng tới làm gì thế?”
“ Đưa bản vẽ Kim Minh trì cho nàng xem, hỏi ý kiến nàng.”
Hoa Nhị ôm siết lấy thân thể cường tráng của y:” Ý chàng là ý thiếp, chàng nói là được.”
“ Cũng phải để nàng biết chứ.” Lãnh Nghệ đi lấy cuộn tranh bị vứt bừa dưới đất, trải trên giường đem lời Triệu Đức Chiêu thuật một lượt, tất nhiên không mất nhiều thời gian như hắn nói chuyện với Triệu Quang Nghĩa:” Mai quan gia mời nàng đi xem thực địa, ta sẽ bảo với quan gia là phải mời hết phi tần của tiên đế, nàng mới đi. Hơn nữa còn muốn dựng lều ở ngoài ba ngày, xuân ấp hoa nở, vừa vặn đạp thanh.”
Hoa Nhị ép sát vào lòng y, ngẩng đầu nhìn hắn không chớp: “ Thực ra người ta chỉ muốn đi cùng chàng thôi, không có ai nữa.”
Lãnh Nghệ nâng cằm nàng lên, hôn đánh chụt:” Ta cũng thế, sau này chúng ta sẽ có cơ hội.”
“ Thật nhé, không được lừa người ta đâu đấy.” Hoa Nhị ngồi trong lòng y làm nũng.
“ Tất nhiên không lừa nàng rồi.” Mặc dù tư thế của hai người lúc này rất khó bàn việc, Lãnh Nghệ không thấy phiền:” Trừ phi tần ra, ta còn muốn mấy vị tể chấp trên triều đi cùng, nàng phải để quan gia nói trước mặt họ, đây là quan gia muốn xây dựng cho nàng. Nếu không sau này họ mới biết sẽ mắng chửi nàng, giờ nói ra, đó là chuyện họ có khuyên được quan gia không, không tập trung lên nàng.”
“ Thiếp chẳng sao, họ nghĩ gì thì nghĩ.” Hoa Nhị ngọ nguậy mông nhõng nhẽo.
Lãnh Nghệ hơi siết chặt núm vú nàng:” Nàng phải tỏ ra dửng dưng, làm ra vẻ quan gia nhất định muốn xây cho nàng, còn nàng miễn cưỡng tiếp nhận, hiểu chưa?”
“ Ư .. Hiểu mà.” Hoa Nhị rên một tiếng:
“ Còn chuyện này nữa, nàng phải làm giúp ta, vô cùng quan trọng.”
“ Chàng phải cắn tai thiếp nói, thiếp mới nhớ được.”
Lãnh Nghệ áp sát tai nàng, vừa nói thi thoảng ngậm lấy vành tai cắn nhẹ, lưỡi cũng đưa vào tai nàng liếm, làm Hoa Nhị nhũn ra như bún:” Nhớ chưa?”
“ Nhớ rồi.”
“ Vậy ta đi đây.”
“ Chàng đi đi, thiếp ngủ một chút.” Hoa Nhị buông y ra, chổng mông bò tới đầu giường chui vào chăn chỉ lộ nửa cái đầu:
Lãnh Nghệ cuộn tranh lại:” Sắp trưa nàng con ngủ à?”
Hoa Nhị kéo chăn lên hít:” Thiếp không muốn rời mùi chàng để lại.”
Lãnh Nghệ trào dâng thương xót, cúi xuống hôn một cái:” Sau này ta sẽ cố gắng tìm cơ hội ở bên nàng thật nhiều.”
Hoa Nhị gật đầu:” Chàng đi đi, tránh ông ta nghi ngờ.”
Lãnh Nghệ tới bàn trang điểm, mở ngăn kéo, lấy một cái bình nhỏ, đổ một viên thuốc nhỏ uống vào. Đợi khi y mặc lại y phục, cởi mặt nạ ra, trên người có mùi gỗ đàn át đi mùi của Hoa Nhị rồi mới đi.
Lúc ra ngoài y còn cố tình đứng lại nói chuyện với Lăng Yên một lúc, trêu cho tiểu cô nương này vừa giận vừa cười mới thôi, rõ ràng Lăng Yên cũng không phát hiện ra trên người y có mùi của Hoa Nhị mới yên tâm.
Lãnh Nghệ trở về cung Duyên Phúc thì Triệu Quang Nghĩa đã tới Đại Minh điện khoản đãi sứ thần Cao Ly, y đặt tranh ở ngự thư phòng rồi đi.
Phương hướng là tẩm cung của Hoàng chiêu nghi.
Giữa trưa, nắng xuân ấm áp, tản bộ trong nội đình hoàng cung ngắm cảnh không tệ, thi thoảng gặp một hai thái giám cung nữ, ai cũng cung kính chào y.
Tới tẩm cung Hoàng chiêu nghi, cửa đóng chặt, xung quanh chẳng có lấy một bóng người, nơi này khá hẻo lánh.
Gõ cửa một lúc mới có tiếng kẽo kẹt mở cửa, một cái đầu nhỏ thò ra, thấy Lãnh Nghệ một cái vội mở rộng cửa đi ra thi lễ:” Lãnh ngự đái.”
“ Ừ, nương nương có trong cung không?”
“ Dạ có.”
Lãnh Nghệ mỉm cười:” Tới quấy nhiễu vào lúc này thật đường đột, ta đi dạo loanh quanh, tình cờ ngang qua đây, vừa vặn nhớ tới một chuyện liên quan tới nhị hoàng tử, muốn nói với nương nương, không biết có tiện không?”
Mặt cung nữ liền trở nên thiếu tự nhiên, bảo Lãnh Nghệ chờ chốc lát rồi đóng cửa lại, còn cài then.