Triệu Quang Nghĩa trầm ngâm gật đầu, vừa rồi ông ta không bình tĩnh, giờ suy xét lại không cần Lãnh Nghệ nói ra ông ta cũng đủ khả năng đoán được:” Đứng dậy đi!”
“ Đa tạ quan gia, đa tạ quan gia.” Lãnh Nghệ bò dậy, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi:” Xin quan gia lên ngựa trở về.”
“ Không trẫm muốn đi xem tên khốn kiếp đó trước đã.”
“ Quan gia, vậy không an toàn, quan gia quay về trước đã rồi tính, đó chỉ là suy đoán của thần, nói không chừng chúng có bố trí khác.”
Triệu Quang Nghĩa lúc này thực sự yên tâm, nếu Lãnh Nghệ vì minh oan cho bản thân bất chấp an nguy của ông ta, vậy sau này dùng y phải cẩn thận hơn. Giờ y đang bị nghi ngờ lại vẫn cứ đặt an nguy của ông ta lên trước, chứng tỏ tin cậy được, lên ngựa chạy về chỗ cũ.
Chẳng mấy chốc đã tới nơi xảy ra vụ ám sát kia, Triệu Quang Nghĩa túm tóc thi thể lên xem, quả nhiêu là Long Huýnh, lại kiểm cha hai chân hắn, hoàn toàn không có thương tích nào như hắn nói để xin nghỉ, nổi giận đập mặt hắn xuống đất:” Lòng lang dạ thú, thật tàn độc, chết thế này thật may cho hắn quá rồi.”
Lúc này Lãnh Nghệ chạy bộ cũng thở hồng hộc chạy tới.
Triệu Quang Nghĩa đứng dậy, nói:” Nếu ngươi và Thành Lạc Tiệp tình đầu ý hợp, vậy trẫm ban hôn, để các ngươi thành thân, để xem Khai Bảo hoàng hậu làm gì được.”
Quan gia bình phẩm hoàng hậu của tiên đế, Lãnh Nghệ tất nhiên không dám tiếp lời, khom người tạ ơn:” Đa tạ quan gia.”
“ Khanh thay trẫm làm không ít việc, trẫm luôn chưa thể ban thưởng tốt, lần này lại thiếu chút nữa vì kẻ này khiến khanh bị oan. Lãnh ái khanh nghe phong thưởng.” Triệu Quang Nghĩa đợi Lãnh Nghệ quỳ xuống mới nói:” Trẫm phong khanh làm mã quân quan sát sứ, huân thượng kỵ đô úy. Phong thê tử làm ngũ phẩm phu nhân, thiếp thất làm thất phẩm phu nhân! Ấm lệnh tôn làm triều phụng lang, lệnh từ làm lục phẩm phu nhân.”
Lãnh Nghệ kinh ngạc, y không ngờ mình nhờ họa được phúc, cũng chẳng biết mã quân quan sát sứ gì đó là cái gì, nhưng Xảo Nương được phong phu nhân tức là thân phận nâng cao một bậc, tuy không có quyền lực nhưng có bổng lộc, vội khấu đầu:” Tạ chủ long ân.”
“ Đứng lên đi.” Triệu Quang Nghĩa nhìn Long Huýnh lại đạp cho một cái nữa cho hả giận:
Đúng lúc này có tiếng vó ngựa rầm rập như sấm rền từ xa truyền tới, cả hai đều giật mình, Lãnh Nghệ vội vàng dìu Triệu Quang Nghĩa lên ngựa định bỏ chạy thì nghe tiếng hô "quan gia".
Hai người đợi một lúc khi nhìn rõ là kỵ binh cấm quân đuổi theo mới thở phào.
Cấm quân nhanh chóng bao vây quanh cả hai, đưa về nơi hạ trại.
Đám Tiết Cư Chính và phi tần nghe nói quan gia gặp phải thích khách thì sợ hãi vô cùng chạy cả tới, nhất là đô chỉ huy sứ Điền Trọng chịu trách nhiệm chuyến đi này càng mặt cắt không ra máu.
Triệu Quang Nghĩa xuống ngựa phất tay gọi một cấm vệ chở xác theo:” Thích khách lần này không giống bình thường, các ngươi ở bên cũng không phòng bị được. Tới xem xem là ai.”
Lời của Triệu Quang Nghĩa làm Điền Trọng có cảm giác như vừa nhặt về được cái mạng, tới xem cái xác được quan gia đưa về, xem kẻ khốn kiếp đó là ai, vừa cầm tóc kéo cái đều lên, tức thì cả kinh kêu lớn:” Long Huýnh!”
Vừa nghe là ngự đái của quan gia, tất cả đều không dám nói gì nữa, rõ ràng một mùi âm mưu đặc sệt ẩn chứa trong chuyện này, nếu không làm sao thích khách lại là người suốt ngày kè kè bên cạnh thế được.
Vương Kế Ân nuốt nước bọt lẩm bẩm:” Hắn nói chân bị thương, phải ở nhà nửa tháng mà.”
Chỉ có Tiết Cư Chính là thầm nghĩ, tối qua Thạch Thủ Tín tới tìm ông ta, nói Lãnh Nghệ đã xác nhận là Long Huýnh lẻn vào phòng Đát Cơ. Vậy mà giờ lại bị giết rồi, không bình thường chút nào.
Triệu Quang Nghĩa liếc xéo Khai Bảo hoàng hậu:” Các ngươi biết vì sao hắn ám sát trẫm không, vì tranh đoạt Thành Lạc Tiệp cô nương mà Lãnh ái khanh yêu thương, nên bày mưu hãm hại Lãnh ái khanh. Nhưng trẫm nhìn thấu mưu gian của hắn, hắn liền định giết trẫm, bị trẫm bắn chết.”
Khai Bảo hoàng hậu kinh hãi, mở to mắt nhìn Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ không biết làm sao thành Triệu Quang Nghĩa giết chết Long Huýnh rồi, nhưng làm sao dám nói gì, đoán ông ta có ý đồ, chứ cần gì tranh công với y.
Còn Tiết Cư Chính càng thêm nghi ngờ, quan gia vì sao phải giải thích nhiều như thế, muốn che giấu gì sao?
Lúc này Long Huýnh đã chết, trước đó chỉ là suy đoán của Lãnh Nghệ, Triệu Quang Nghĩa hiển nhiên không suy nghĩ đơn giản như vậy, cố ý nhắm vào Khai Bảo hoàng hậu:” Hoàng tẩu, trẫm vừa rồi tự ý quyết định gả Thành Lạc Tiệp cho Lãnh ái khanh làm thiếp, chuyện này không báo trước với tẩu, tẩu không trách trẫm chứ?”
“ Sao có thể như thế được?” Khai Bảo hoàng hậu gượng cười:
“ Ha ha ha, thế thì tốt rồi, chúng ta tiếp tục đi săn, đừng để bị hắn làm mất hứng, chặt đầu tên tặc tử treo cổng thành một tháng thị chúng cho trẫm.”
Triệu Quang Nghĩa cười ha hả, tiếp tục đi săn như chưa hề có chuyện gì, hứng chí của ông ta rất cao, liên tục bắn trúng không ít con mồi. Lãnh Nghệ cũng sẵn được hai con thỏ.
Buổi tối khải hoàn trở về, trên đỉnh núi đốt lên mấy đống lửa lớn.
Xung quanh các đổng lửa dựng các túp lều, lều hoàng đế ở hướng chính bắc, Triệu Quang Nghĩa mời Hoa Nhị ngồi chung lều, nàng thoải mái đồng ý làm ông ta vô cùng vui mừng, ban rượu cho tất cả.
Đồng thời lại còn có nhạc sư, vũ cơ biểu diễn, tiếng nhạc réo rắt, mùi thịt nướng thơm lừng, phiêu đãng khắp đỉnh núi, không khí vui tươi không diễn tả hết.
Trong lều lớn hoàng đế, Hoa Nhị mắt đỏ hoe:” Trước đó quan gia mất tích, thần thiếp sợ lắm.”
“ Hả, vì sao? Đều tại trẫm không tốt, làm ái phi lo lắng.” Triệu Quang Nghĩa mượn hơi rượu lớn gan, đến "ái phi" cũng gọi ra rồi:
May mà những người khác như Lý Đức Phi, Khai Bảo hoàng hậu, tể tướng Tiết Cư Chính và xu mật sư Sở Chiêu Phụ nhìn thấy hai người thân mật, sợ nghe thấy lời không nên nghe, lúc đó khuyên gian không được, không khuyên gián cũng không được nên kiếm cớ chúc rượu đi hết cả. Vì thế chỉ còn lại Vương Kế Ân và Lãnh Nghệ ở trong lều giúp nướng thịt.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.