Bốp!
Triệu Quang Nghĩa đá thẳng vào mặt Triệu Đức Chiêu, làm hắn hộc máu mũi không dám lau, ông ta rống lên:” Thứ vô sỉ, vậy vết thương trên người Hoàng chi nghi là sao? Y phục nàng rách nát như vậy là sao? Ngươi không làm nhục nàng, sao nàng lại muốn tự tử?”
Triệu Đức Chiêu khóc ròng:” Là, là nàng dụ dỗ thần, khi thần tới, nói, nói là thích thần, ôm thần ... Thần định bỏ đi, nàng tự xé y phục bảo nếu thần không chiều ý, sẽ bảo thần ý đồ cưỡng bức ... Thần dùng sức thoát ra, thế là nàng ... Cởi đai lưng đòi tự tử, thần sợ quá đi gọi Vương công công.”
Triệu Đức Phương quát chỉ cành cây:” Nói láo, Hoàng chiêu nghi bị treo giữa không trung, không có thứ gì kê chân, với cũng không tới, làm sao mà có thể tự treo cổ được?”
Triệu Quang Nghĩa càng thêm phẫn nộ, đá cái nữa:” Ngươi gian dâm thẩm nương, khiến nàng uất ức treo cổ mà chết, lại ở đây bịa đặt, đổi trắng thay đen, vũ nhục danh tiết của nàng ... Trẫm giết ngươi.”
Nói rồi rút đao bên hông Lãnh Nghệ ném tới:” Ngươi phạm tội không thể tha thứ này, còn không tự tận, muốn trẫm giao cho tông chính ty công khai thẩm vấn, để mất hết thể diện hoàng gia à?”
Triệu Quang Nghĩa ném đao đi, Lãnh Nghệ vội tháo vỏ đao, đứng bên mé phía trước Triệu Quang Nghĩa, cảnh giác nhìn Triệu Đức Chiêu phòng hờ.
Nhưng y quá lo rồi, Triệu Đức Chiêu không học võ công, là quan văn thuần túy, kể cả có vũ khí trong tay, Triệu Quang Nghĩa đâu coi hắn vào mắt:” Không cần khẩn trương, nếu hắn dám ra tay với trẫm, trẫm khiến hắn chết một cách đau đớn nhất.”
Lãnh Nghệ ngần ngừ một lúc rồi lui sang bên, nhìn sang thấy Vương Kế Ân bình thản, y mới yên tâm.
Đột nhiên Triệu Đức Chiêu cười phá lên, cười vô cùng thê lương:” Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, đây là một cái bẫy, Hoàng chiêu nghi là mồi nhử, để vu oan cho ta, ép ta tự tận. Ha ha ha, ông vì chiếm đoạt giang sơn, bức tử thân chất nhi, bước tiếp theo chắc hẳn bức tử cả đệ đệ rồi ... Ha ha ha, hoàng đệ, ngươi đừng mừng vội, rồi sẽ có một ngày, ông ta cũng hại chết ngươi ...”
Triệu Quang Nghĩa mặt đanh lại:” Ngươi còn nói bừa, trẫm sẽ không khách khí với ngươi.”
“ Ông đã bao giờ khách khí với ta, ông nói ta khinh nhục trưởng bối, còn ông, ông có ý đồ bất chính với Hoa Nhị quý phi, hoàng tẩu của ông, chẳng lẽ thế thì hợp với luân lý à?” Triệu Đức Chiêu biết mình chết chắc rồi, hắn biết võ công của Triệu Quang Nghĩa dưới phụ hoàng mình một chút, mình không có cơ hội nào, chỉ muốn nói cho thỏa:
Triệu Quang Nghĩa nhặt đao lên, kề vào cổ hắn.
Triệu Đức Chiêu vừa khóc vừa rống lên:” Hay, hay lắm! Giết người bịt miệng, ông có thể bịt miệng ta, nhưng không thể bịt miệng toàn thiên hạ ...”
Triệu Quang Nghĩa lạnh lùng kéo đao qua cổ hắn, cắt đứt yết hầu, giọng Triệu Đức Chiêu ngưng bặt, máu tươi từ cổ hắn tuôn xối xả, chớp mắt đã rưới ướt cả áo.
Tới tận lúc chết, Triệu Đức Chiêu vẫn mở to mắt nhìn Triệu Quang Nghĩa.
Triệu Quang Nghĩa ném đao sang bên, nhẹ nhàng như cắt tiết một con gà, liếc mắt qua Triệu Đức Phương, hỏi:” Hoàng huynh của người vì sao lại chết?”
Triệu Đức Phương rùng mình, đến tận phút cuối hắn vẫn không ngờ Triệu Quang Nghĩa sẽ giết ca ca hắn, hắn nghĩ tới tước bỏ chức vị đuổi ra biên ải làm thứ dân là cùng. Vậy mà ông ta giết rồi, giết không chút do dự, trước đó hắn thực sự có chút ảo tưởng với hoàng vị, giờ chợt nhận ra, đó là trò chơi không phải ai cũng tham gia được, tuy sợ nhưng hắn là người cơ trí, nói ngay:” Hắn làm nhục Hoàng chiêu nghi, khiến nàng uất ức tự sát, khi bị phát hiện, hắn sợ hãi cứa cổ mà chết.”
Triệu Quang Ngã vô cảm:” Được, vậy thì mau thông báo cho các vị tể chấp đi.”
“ Vâng, vâng, thần đi ngay.” Triệu Đức Phương chạy như ma đuổi, chạy được mấy bước ngã xuống, bò dậy, chạy tiếp:
Lãnh Nghệ tới gần Triệu Quang Nghĩa nói nhỏ:” Quan gia, vụ án này còn ẩn tình.”
Triệu Quang Nghĩa cau mày:” Ẩn tình gì nữa?”
“ Vừa rồi thần ngửi mùi thơm trên người Hưng Nguyên doãn Triệu Đức Phương, hình như không giống mùi nam nhân dùng, thần không quá nhảy bén với mùi, nên không nói rõ được.”
Vương Kế Ân cũng nói:” Thần cũng ngửi thấy, tựa hồ là mùi trên người Hoàng chiêu nghi.”
“ Hả?” Triệu Quang Nghĩa mặt âm trầm, ông ta quen ngửi các loại mùi, nhưng vừa rồi phát hiện đây là cơ hội tuyệt hảo diệt trừ Triệu Đức Chiêu, cho nên toàn bộ tập trung lên người hắn. Nghe Lãnh Nghệ nói thế mới nhớ ra, trên người Triệu Đức Phương có thứ mùi kiểu túi thơm mà nữ tử mới đeo. Còn về phần có phải của Hoàng chiêu nghi không thì không dám khẳng định. Ông ta ngồi xuống bên cạnh Hoàng chiêu nghỉ ngửi ngửi rồi gật đầu:” Các ngươi nói đúng rồi đấy.”
“ Vẫn còn một điểm kỳ quặc nữa ạ.” Lãnh Nghệ lại trầm tư nói:” Theo lời Hưng Nguyên doãn nói vừa rồi thì Hoàng chiêu nghi bị treo trên không, không có bất kỳ thứ gì kê lên để với tới dây treo cổ. Chiều cao của hai bên chênh lệch, nếu ba người họ đã không thể với tới, Hoàng chiêu nghi thấp hơn càng không làm được. Xin quan gia cho thần kiểm tra hiện trường.”
“ Được!” Triệu Quang Nghĩa phất tay:
Lãnh Nghệ tìm kiếm xung quanh, cây hòe cổ thụ này mọc bên đường lên núi, cái cành cây thấp nhất kia vắt ngang qua đường, vươn tới lùm cây bên kia. Y vén lùm cây ra liền kêu lên:” Sao nơi này lại có tảng băng?”
Triệu Quang Nghĩa và Vương Kế Ân đi tới xem, quả nhiên là có tảng băng lớn, chỗ này không có nguồn nước, xung quanh chẳng có chỗ nào đóng băng, vậy băng ở đâu ra?
Lãnh Nghệ lại leo lên cành cây, lấy tay sờ:” Quan gia, chỗ chạc cây này ướt lắm, tảng băng kia hẳn là được đặt trên này.”
Triệu Quang Nghĩa hỏi:” Đặt băng trên đó làm gì?”
Lãnh Nghệ leo xuống, khom người nói:” Theo thần thấy, có kẻ nhân đêm tối lấy tảng băng này về đặt lên cành cây chỗ rẽ nhánh. Do lá che đi nên không ai phát hiện. Tảng băng sẽ làm cành cây bị áp xuống, như thế Hoàng chiêu nghi có thể vòng đai lưng ra vòng qua cành cây làm bộ muốn tự sát. Nhưng khi mặt trời lên, băng tan ra hoặc bằng cách thức nào đó tác động vào làm nó tuột qua khe ở chạc cây rơi xuống. Cành cây đang bị ép xuống sẽ bật lên, giật mạnh cổ Hoàng chiêu nghi, làm nàng gãy cổ, chết ngay tức thì.”
Vương Kế Ân lẩm bẩm:” Vậy Hoàng chiêu nghi kỳ thực bị giết à?”
Lãnh Nghệ gật đầu:” Khả năng cao là như vậy, thần nghĩ đây là một bố trí công phu, mục đích hại chết Vũ Công quận vương, giá họa Hưng Nguyên Doãn.”