Tất nhiên chuyện này cũng cần Thành gia đồng ý nữa, Tôn thị thực sự quá ưng Thành Lạc Tiệp rồi, giờ có muội muội nữa, còn chẳng phải tốt gấp đôi? Trước đó vì trưởng bối không có mặt, hai bên thông gia chưa gặp nhau, lần này ông bà cũng muốn sang thông gia nói chuyện, nên nhận trọng trách vào mình.
Bàn bạc xong xuôi, Lãnh Nghệ gọi Trác Xảo Nương đu theo mình có chuyện cần nói với nàng.
Về tới phòng ngủ chính, Lãnh Nghệ cho nha hoàn lui hết, đóng cửa phòng lại, nắm tay Trác Xảo Nương:” Xảo Nương, chuyện này ta có nỗi khổ bất đắc dĩ, ta thề với nàng ta không ...”
Trác Xảo Nương che miệng y, trượng phu nạp thiếp kỳ thực không cần được nàng đồng ý, nhìn y day dứt như vậy, nàng không đành lòng:” Quan nhân, thiếp biết chàng nếu không vạn bất đắc dĩ sẽ không làm thế. Kỳ thực người nên xin lỗi là thiếp, thiếp sớm biết chàng nhưng từ đầu tới cuối không nói, đáng lẽ lần trước cầu thân nên chủ động đề xuất mới đúng.”
Lãnh gia nhờ bà mai tới cầu thân, lại đưa một phần sính lễ cực lớn nữa tới Thành gia, Thành gia hiển nhiên là hết sức bất ngờ, cũng khó xử. Sau đó Lãnh lão thái gia tới thăm hỏi, lại có cả Lỗ quốc trưởng công cúa ra mặt, tuy không hoàn toàn vui vẻ, nhưng coi như cũng không bất mãn gì, gật đầu đồng ý. Còn về hôn sự với Thương gia, chưa nhận sính lễ, nên không tồn tại vấn đề thối hôn.
Ngay ngày hôm đó, trong Lãnh gia bày tiệc nhà, chỉ mời một hai khách cực thân tới coi như làm người chứng kiến, tiệc mừng bù cho Thành Lạc Tuyền.
Lại thêm một ngày nữa, Hoa Nhị hoàng hậu sắc phong Thành Lạc Tuyền làm ngũ phẩm cáo mệnh, Lãnh gia vui mừng mà Thành gia cũng thở phào.
Tuy vá trước víu sau không khỏi có người bàn ra tán vào, rốt cuộc vậy coi như là trọn vẹn.
Tuy trong kỳ tân hôn, Lãnh Nghệ không để bản thân chìm đắm trong ổ ôn nhu.
Trước tiên y cùng Lý Xương Linh tới hoàng cung chọn nơi lập nha môn, do nha môn này trực tiếp nghe lệnh hoàng đế, nên nằm ở nơi tiếp giáp với nội đình. Như vậy vừa tiện làm việc, lại tiện báo cáo với quan gia.
Nơi này gọi là Tụ Anh điện, vốn là nơi hoàng đế hội kiến sứ thần phiên bang, diện tích rất rộng, trừ đại điện còn có hai dãy phòng ốc, đủ cho bọn họ dùng, tất nhiên còn cần sửa lại đôi chút cho phù hợp.
Lãnh Nghệ điều 300 tinh nhuệ từ tam nha vào thẩm hình viện, lại rút 300 tướng tá, tới từ các nơi trên toàn quốc, dựa theo nguyên tắc về quê nhậm chức, để họ làm thủ lĩnh phân viện của thẩm hình viện địa phương.
Đồng thời dựa vào tiện lợi khi bản thân là phó tam ti sứ, lại được quan gia cấp quyền, cấp cho những tướng tá đó một khoản kinh phí lớn, để họ kiến lập mạng lưới tình báo đương địa.
Lãnh Nghệ cũng thống nhất đồng phục cho người thẩm hình viện, lấy tên là phi kỵ, cấp bậc dựa theo quân đội thiết lập.
Giai đoạn đầu thành lập, mọi người đều hăng hái nhiệt tình, tình báo các nơi cuồn cuộn đổ tới, tuy nhiên do chưa có kinh nghiệm, thành ra quá nhiều tình báo vụn vặt, đa phần là tin tức không quan trọng, khiến thẩm hình viện kinh thành tổng hợp tình bào hết sức khó khăn. Thế nhưng sau khi tình báo tổng hợp được gửi cho Triệu Quang Nghĩa, ông ta tỏ ra rất tán thưởng, vì quá thông tin đó ông ta hiểu được chuyện diễn ra trên toàn quốc, chỉ cần biết ở đâu đang xảy ra chuyện gì là ông ta yên lòng rồi.
Cùng lúc kiến lập Thẩm hình viện, Lãnh Nghệ không quên xây dựng Kim Minh Trì, dân tráng các nơi lần lượt tới nơi được mặc trang phục cấm quân tới công trường, bọn họ chia nhau luân phiên nửa ngày làm việc nửa ngày huấn luyện.
Tin tức ở tiền tuyến đã truyền về, 20 vạn quân của Triệu Quang Nghĩa gặp phải 2 vạn quân Bắc Hán do Lưu Kế Nghiệp chỉ huy ngoan cường kháng cự, cuộc chiến chưa tới được kinh thành Bắc Hán đã khó khăn trùng trùng, tiến triển chậm chạp. Thế là trong triều lại cãi vã suốt ngày, những ý kiến phản chiến lại nổi lên, Lãnh Nghệ chẳng rảnh để ý, y hoàn toàn tách bản thân ra khỏi chính sự trong triều, chỉ chuyên tâm vào việc mình phân quản, điều này làm bách quan vừa mừng vừa sợ.
Đang lúc bận rộn như vậy, Thẩm Luân đột nhiên gửi thiếp mời Lãnh Nghệ cùng phu nhân vào ngày nghỉ tới Thẩm gia tham gia gia yến.
Lãnh Nghệ không từ chối, chỉ có điều Trác Xảo Nương và Thành Lạc Tiệp đều không muốn tham gia, chỉ có Thành Lạc Tuyền đang lúc tân hôn, quấn Lãnh Nghệ vô cùng không muốn tách rời.
Hai người tới Thẩm gia mới biết, ngoài bọn họ còn có Lô Đa Tốn, Trần Tòng Tín, Trình Đức Huyền, Tống Kỳ, Triệu Phổ và Hướng Cùng. Đều là quyền quý đương triều. Hơn còn toàn là ông già, người trẻ nhất thì tuổi cũng gấp đôi Lãnh Nghệ rồi.
Yến hội tổ chức ở hậu hoa viên Thẩm Luân, lại còn dựng lều trên bãi cỏ, điều này có nghĩa nó mang tính chất thoải mái tự do cao.
Hiện đã là vào hè, trời nóng bức khó chịu, ve sầu trên cây kêu ra rả đêm ngày, tăng thêm cảm giác bức bối. Không khí chẳng có lấy một ngọn gió, thở ra còn thấy nóng. Bọn họ ngồi trong lều vẫn thấy quá nóng, đặc biệt là Lô Đa Tốn, ông ta to béo quá mức nên càng sợ nóng, đề nghị chuyển tiệc tới dưới bóng cây, nói không chừng có chút gió.
Vì thế tiệc chuyển địa điểm, mọi người trải chiếu mây, ngồi ngay trên mặt đất ăn uống, tuy trên triều tranh quyền đoạt thế nhưng khi gặp nhau không khí hài hòa, công tư phân biệt coi như rõ ràng.
Uống tới trưa thì mọi người đều đã ngà ngà say, Sở Chiêu Phụ nói:” Quan gia xuất chinh đã hơn một tháng, không biết đã tới kinh thành Bắc Hán chưa?”
Tiệu Phổ lắc đầu:” Nào dễ thế, quan gia xuất lĩnh toàn sương quân, sức chiến đấu rất kém, còn quân Bắc Hán tuy ít, nhưng là tinh nhuệ thân kinh bách chiến, cầm quân là Lưu Kế Nghiệp, người này kiêu dũng thiện chiến, được lòng người. Lại thêm quân Liêu liên tục quấy rối tập ích, tổn thất không ít còn chưa thấy Thái Nguyên.”
Lãnh Nghệ thở dài:” Ta kiến nghị phái cấm quân tăng viện, quan gia không chịu, hết cách.”
Lô Đa Tốn góp lời:” May mà nước Liêu không dốc toàn lực chi viện Bắc Hán, ý đồ tọa sơn quan hổ đấu, nếu không e quan gia gặp nguy mất.”
Tống Kỳ xua tay:” Thôi, thôi chuyện quốc quân đại sự lên triều thích nói tha hồ nói, ở đây đừng nhắc tới.”
Ai nấy cười ha hả tán đồng, vừa rồi là thuận miệng mà nhắc, không ai có ý bàn luận nghiêm túc, lần này Bắc Hán vong quốc là cái chắc, chẳng qua đánh bao lâu, tốn bao nhiêu người thôi, không ai quá lo.
Lô Đa Tốn gần như cởi sạch rồi, mặc mỗi cái quần rộng, tay quạt không ngừng, làu bàu luôn mồm:” Sao nóng thế, nóng chết người.”
Triệu Phổ gày quắt, thong dong phẩy quạt, cười nói:” Tâm tĩnh tự nhiên sẽ mát thôi.”
“ Ta tĩnh lắm rồi mà có thấy mát mẻ gì đâu.” Lô Đa Tốn lấy khăn lau mồ hôi:” Giờ ai có chỗ mát mẻ, ta sẵn sàng đêm cả trạch viện ra đổi.”
Thẩm Luân thần bí nói:” Ta biết một chỗ mát lắm, chỉ là không biết Lô huynh dám đi không?”
“ Nơi nào? Nghĩa trang à? Chỗ đó cũng nóng chết.”
“ Không phải, nhưng không khác gì, nơi đó rất mát nhưng không ai tới nghỉ mát.”
Đã có chút hơi men trong người, nghe vậy mọi người nổi hứng ngay, Triệu Phổ giục:” Ở đâu, đi thôi.”
Ai ngờ Thẩm Luân nhử người ta xong lại lắc đầu:” Thôi, không nói thì hơn, nói rồi mọi người cũng không dám đi.”
Lô Đa Tốn sốt ruột:” Nói mau, chỗ nào mát mẻ, dù là âm tào địa phụ, lão tử cũng xông vào.”
Thẩm Luân áp nhỏ giọng xuống, còn kéo dài ngữ khí:” Chân ... Trạch! Một căn nhà ma!”
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé!