Chân trạch cũng khá rộng, cổ thụ chọc trời khắp nơi, trên mặt đất cỏ dại cao thấp mấp mô, che hết lối đi, bọn họ đi vào kinh động không ít chuột chạy vù đi.
Qua cổng là nhìn ngay thấy chính đường, biển ở đại sảnh đã bong tróc, chữ gần như không nhìn ra, mạng nhện bụi bẩn dày cả tấc chứng tỏ đã lâu không được quét dọn.
Mọi người đi quanh sân một vòng, rất nhiều căn phòng trống không, bên trong trừ món đồ gia dụng lớn nặng nề thì chẳng còn gì nữa.
Bọn họ lại phát hiện ra một cái giếng dưới cây đại thụ, giếng bốc ra hơi mát, Thẩm Luận thò đầu tới miệng giếng cảm thụ:” Mát thật, hẳn là nước suối từ lòng đất phun ra, nếu không thì chẳng mát như thế.”
Lô Đa Tốn chịu không nổi nóng nữa, ngồi xuống bên giếng sờ tảng đá bên cạnh, tảng đá này kỳ thực là tấm bia đá, có khắc chữ, do dùng để gặt y phục, chữ mờ cả rồi:” Oa, ở đây là sướng nhất, toàn thân mát mẻ.”
Tống Kỳ khẽ đá một cái:” Mỗi mình ông mát mẻ, bọn ta thì sao? Đi tới đại sảnh ở đó cũng mát.”
Lô Đa Tốn đành đứng dậy đi theo bọn họ, đứng dưới hành lang đại sảnh thở ra một hơi dài:” Ôi mát quá, nơi này tốt thật đấy, chẳng cần quạt cũng mát! Thoải mái, quá thoải mái.”
Thẩm Luân chắp tay sau lưng nhìn những cái cây cổ thụ chọc trời, nói:” Mọi người xem, cả viện tử cây như ô che kín, nắng không chiếu tới, tất nhiên là mát.”
Lô Đa Tốn phản bác:” Sai rồi, hoa viên nhà ông cây đâu ít, vậy mà làm gì có mát.”
Tống Kỳ gật gù:” Nói phải, nhà ta cũng nhiều cây mà không râm mát thế này.”
Trình Đức Huyền quan sát xung quanh:” Ngay cả đại tướng quốc tự là nơi nhiều cây cổ thụ nhất cũng không mát bằng nơi này, thật là lạ.”
Phó tòng lúc này đã dọn dẹp một chỗ sạch sẽ ở hành lang rộng rãi, bày rượu thịt, lấy bồ đoàn đặt trên mặt đất.
Mát mẻ mới có hứng uống rượu, nhất là Lô Đa Tốn uống lại càng hăng, chỉ là giờ mát rồi phe phẩy quạt đầy ưu nhã:” Không ngờ ở kinh thành lại có một nơi mát mẻ như thế, Lão Thẩm, ông không tốt, có chỗ hay thế này chẳng nói sớm, để ta nóng không chịu nổi mới nói.”
Hướng Củng lẩm bẩm bất an:” Chắc gì đã là chỗ tốt, không nghe thấy nơi này có ma à?”
Lô Đa Tốn khinh bỉ:” Ông cũng là người chính chiến sa trường bao năm, sao lại sợ ma? Chẳng hiểu sao ông sống nổi trên chiến trường.”
Hướng Củng là nguyên lão theo Triệu Khuông Dận từ thời binh biến Trần Kiều, đúng là thân kinh bách chiến, ông ta sợ ma thật, nhưng đường đường là khai quốc nguyên lão sao có thể thừa nhận:” Ai sợ ma, ta bảo các ông đừng nói linh tinh, ở đây có ái thiếp của Lãnh đại nhân đó, đừng dọa nàng.”
Trước đó bọn họ nói chuyện Thành Lạc Tuyền chưa từng tham gia, giờ có người nhắc tới nàng mới nhoẻn miệng cười:” Thiếp thân không sợ ma, các vị đại nhân cứ nói thoải mái, không cần để ý tới thiếp thân.”
Lô Đa Tốn cười ha hả, rót rượu cho Hướng Củng, tuy không nói gì, hàm ý đã rõ, uống thêm rượu cho đỡ sợ.
Hướng Củng nổi nóng gằn giọng:” Chỉ không sợ ngoài miệng thì ích gì, hay đêm nay chúng ta ở lại đây xem ai sợ.”
“ Ông nói đấy nhé.”
“ Đúng ta nói đấy. Chúng ta cùng tới cùng ở lại xem ai sợ.”
“ Được, ai không sợ, muốn xem ma thì ở lại, không tham gia là đồ chết nhát.”
Sao giống đám trẻ con thế này, mất mặt quá, Triệu Phổ nói vào:” Các ông đánh cược, sao lại kéo bọn ta vào?”
Thẩm Luân lắc đầu:” Ta không sợ ma, nhưng không muốn chen vào vũng nước đục này.”
Nơi này hoang vu, nắng chiếu không tới, màng nhện khắp nơi, ban ngày thôi đã làm người ta phát hãi, nếu đông người Hướng Củng miễn cưỡng chịu được, nếu chỉ có ông ta và Lô Đa Tốn thì sao được, ít người quá không đủ dương khí, nên nhất quyết phải kéo người khác xuống nước:” Miệng nói dễ rồi, nếu không sợ thật thì ở lại xem xem ai trong chúng ta sợ ma.”
Bình thường trên triều đường khích bác nhau với mấy lão hồ ly này chẳng là gì, giờ ai nấy uống say, hơn nữa chỉ là chơi thôi, mọi người đều buông lỏng, Tống Kỳ vỗ bàn:” Ông không cần phải khích, chẳng qua là ngủ lại nhà ma một đêm thôi mà, có là gì? Nhớ năm xưa thôn của ta bị loạn binh họa hại, cả thôn chết quá nửa, ta lấy cuốc đập chết một tên loạn binh, giấu thi thể dưới giường mà ngủ kia. So ra thế này là gì.”
Hướng Củng cười khẩy, càng sợ càng ra sức chứng minh mình can đảm:” Năm xưa lão tử ngủ trên đống người chết ở sa trường còn chưa khoe đây này ... Lão Trình ông chắc là chưa trải qua chuyện này đâu nhỉ?”
Trình Đức Huyền là quan văn thuần túy, ung dung đáp lời:” Ta đúng là chưa trải qua mấy cảnh ghê tởm đó, có điều trước kia ta là lang trung, ta ở lại cùng các ông là được chứ gì, khỏi cần khích bác.”
Trần Tòng Tín chép miệng:” Ta chưa trải qua mấy chuyện như các ông, nhưng ta thì tận mắt thấy ma rồi.”
“ Kể xem nào, kể xem nào.” Những người khác nổi hứng giục, chỉ Hướng Củng miệng co giật:
Tần Tòng Tín cầm chén rươu lên mân mê hồi tưởng:” Khi đó ta còn nhỏ, chắc là bảy tám tuổi. Trẻ con thích nhất nghe chuyện ma, ở chỗ bọn ta có lão phụ nhân, bà ta mù một mắt. Hỏi bà ta vì sao lại mù, ba ta kể, sau khi sinh ra không lâu, mẹ bà ta đưa bà ta ra ruộng làm việc, đặt bà ta ở trên bờ ruộng. Hôm đó mặt trời rất gắt, mẹ bà ta nghe bà ta khóc suốt, quay sang không thấy gì nên mặc kệ. Nhưng nghe bà ta khóc thảm quá, không chịu nổi mới tới xem, kết quả là thấy con quạ đang mổ mắt bà ta. Mẹ bà ta sợ quá nhào tới cứu con, nhưng tới nơi con quạ biến mất như chưa từng xuất hiện, chỉ có con mắt bà ta bị mổ bầy nhầy là thật.”
Thành Lạc Tiệp á một tiếng nấp ra sau lưng Lãnh Nghệ, tất cả mọi người đều thấy lạnh sống lưng, thêm vào tiếng thét của nàng càng khiến không khí xung quanh thêm quỷ dị.
Trình Đức Huyền cười:” Bà ta bịa thôi mà, làm gì có mấy chuyện quỷ dị ấy.”
“ Thế mà đã là quỷ dị à? Nghe tiếp đây này.” Trần Tòng Tín lại uống chén nữa:” Về sau khi bà ta sáu tuổi, một ngày mẹ bà ta thấy bà ta ở ngoài về, khóe miệng có vệt máu, hỏi bị làm sao? Bà ta lau máu không nói. Mẹ bà ta thấy lạ, lén lút theo dõi, thấy bà ta leo lên cây đại thụ cạnh miếu đầu thôn. Ở đó thường có quạ đậu, bà ta đặt bẫy bắt quả trên đó, mọi người đoán bà ta làm gì?”