Triệu Phổ thò đầu ra nhìn quanh đại sảnh, phòng rất trống trải gần như chẳng có vật gì che chắn, tùy ánh sáng không tốt vẫn đủ thấy là không thấy ai hết, ông ta chuyển đề tài:” Lãnh đại nhân sao biết nơi này có bài vị?”
Lãnh Nghệ cũng không thấy bên ngoài có gì, thu lại nghi hoặc, giải thích:” Đơn giản thôi, Chân gia vì ngũ hành thiếu thổ nên mới xây dựng căn phòng này đặt bài vị tổ tiên, bọn họ đi rồi, nếu mang bài vị theo thì khóa cửa làm gì?”
Tống Kỳ hỏi:” Chẳng lẽ không thể để thứ khác hay sao?”
Lãnh Nghệ phủ định:” Nếu là thứ khác thì còn nhiều phòng trống lắm, ai lại đi mang vào phòng đặt bài vị tổ tiên, thế không phải bất kính à?”
“ Có thể vì họ thấy phòng bằng đá chắc chắn, nên cho thứ đáng tiền vào đây khóa lại.”
“ Cái khóa vừa rồi thì làm được gì?”
“ Thế cũng phải.”
Thời cổ khóa phòng quân tử không phòng tiểu nhân, đừng nói là lấy đá đập, người khỏe còn bẻ được khóa kìa, trông đồ quý thì cần người canh giữ chứ trông cậy vào mấy cái khóa là điều ngu ngốc.
Lãnh Nghệ nhìn căn phòng, tuy làm bằng đá, chỉnh thể vẫn theo kiến trúc bình thường, có vài cái xà, bồ đoàn trên mặt đất thì toàn bụi, ngoài ra có một cái ghế dài. Xem tới cửa thì lẩm bẩm:” Cái phòng này không có người ở, khóa bên ngoài là hợp lý, vì sao bên trong còn làm then cài, lạ thật.”
“ Cái nhà ma này thứ gì cũng quái lạ.” Hướng Củng hơi run:
“ Chắc mọi người không biết, bài vị tổ tiên không chỉ đề thờ cúng, còn có tác dụng khác đấy.” Trần Tòng Tín chợt nói:
“ Tác dụng gì, bắt ma à?” Lô Đa Tốn trêu:
“ Đúng đấy.” Ai ngờ Trần Tòng Tín gật đầu:” Ở quê ta, từ đường thờ cúng bài vị tổ tiên, cũng là nơi gọi hồn, nói chuyện với tổ tông! Phàm là trong nhà có người bỗng nhiên bị bệnh không rõ nguyên cớ, thường mời tiên cô tới gọi hồn, giao tiếp với tổ tiên, hỏi tổ tiên nguyên nhân do đâu, liệu có phù hộ được hay không? Những chuyện này phải làm trong từ đường, hơn nữa chỉ được có tiên cô, người khác không được tham gia, nếu không thông linh với tổ tiên được, hơn nữa chẳng may có thứ ô uế vào từ đường, tổ tiên nổi giận, con cháu sẽ gặp họa. Cho nên khi thông linh phải đóng cửa.”
Hướng Củng vẫn hỏi:” Vậy vì sao không mang bài vị đi, ông biết không?”
Trần Tòng Tín lắc đầu:” Phong tục mỗi vùng mỗi khác, chưa kể mỗi nhà đều có bí mật riêng, nhiều nguyên nhân không thể nói ra ngoài, chuyện này ai biết được.”
Lãnh Nghệ thì vẫn luôn quan sát tỉ mỉ căn phòng này, y ngồi hẳn xuống, đột nhiên người run lên nhìn dấu chân mờ. Dấu chân này tuy đã bị bụi đất che đi, những miễn cưỡng nhận ra, mà nơi bắt đầu chính là giữa phòng.
Hành vi của y tức thì khiến người khác chú ý, bọn họ cũng nhanh chóng nhận ra dấu chân, tất cả ngồi xuống, không ai bảo ai đều nổi lên một ý nghĩ.
Chẳng lẽ câu chuyện ma kia là có thật?
Lãnh Nghệ biết Thành Lạc Tiệp sợ, không nói chủ đề này:” Ở đây không có cửa sổ, rất nóng bức, chúng ta ra ngoài cho mát.”
Mọi người vội đi ra, qua đại sảnh tới hành lang rồi mới thở phào.
Lô Đa Tốn vươn mình nói:” Bên trong ngột ngạt quá, hành lang vẫn sướng hơn! Thoải mái khoan khoái! Uống nào!”
Vừa rồi cược thua, mỗi người làm một bát lớn, vốn uống suốt từ sáng rồi, ai cũng say, thêm bát rượu này nữa, thậm chí đã có hai người dựa vào tường ngủ gật.
Mặt trời ngả về phía tây, khi ánh mặt trời cuối cùng biến mất khỏi ngọn cây chỉ còn ráng đỏ khắp trời.
Sân vườn tối đi, tiếng gió thôi cũng thành đáng sợ, Hướng Củng run sợ nhìn quanh:” Đêm nay cứ thế này ngủ ở hành lang à?”
Lô Đa Tốn đã ngủ gà ngủ gật rồi, nghe vậy sực tỉnh:” Thế sao được, chúng ta kiếm nơi ngủ thôi, trước đó ta thấy nhiều phòng có giường lắm.”
Tống Kỳ cũng ngáp dài phụ họa:” Cơm no rượu say rồi, kiếm chỗ ngủ thôi.”
Mọi người đều đứng dậy lần mò tới hậu viện, kỳ thực là tiểu tứ hợp viện sau đại đường, giống các đại trạch viện khác, chính diện là chính phòng, hai bên là sương phòng, giữa là thiên tỉnh.
Hướng Củng hỏi:” Ai ngủ ở chính phòng đây?”
Lô Đa Tốn đáp:” Nghe có vẻ ông muốn ngủ ở chính phòng, ngủ thì ngủ đi, ai tranh với ông đâu.”
Hướng Củng cười ha hả:” Ta ngủ thường bá đạo lắm, lúc ngủ thì đầu ở phía này, khi tỉnh dậy thì đầu ở chỗ khác rồi. Cho nên giường ở nhà ta thường rất lớn, ta thấy giường ở chính sảnh không tệ, đủ lớn, ta ngủ ở đó .... Lãnh đại nhân, thư phòng bên cạnh cũng có giường, phu thê ngài ngủ ở đó đi.”
Lô Đa Tốn bĩu môi:” Ông vừa muốn ngủ giường lớn, lại sợ, kiếm người ngủ gần chứ gì? Cái giường ở thư phòng nhỏ thế, phu thê người ta ngủ sao đủ, đổi đi.”
Lãnh Nghệ cười:” Không sao, ta thấy giường đó cũng đủ cho phu thê bọn ta ngủ rồi.”
Hướng Củng khách khí vài câu, không khiêm nhường nữa:” Không biết có đèn lồng không nhỉ? Sắp tối rồi, không đốt đèn, đêm thức dậy không thấy đường mà đi.”
“ Sợ thì nói ra đi.” Lô Đa Tốn say rồi, nói năng chẳng giữ lời thích khích bác người ta:” Đã nói ngủ ở đây so gan, ông lại muốn đốt đèn, thế chẳng thà về nhà ngủ cho thoải mái.”
Hướng Củng trừng mắt:” Ai sợ chứ! Hừ!”
Thế là Hướng Củng ngủ ở phòng ngủ chính bên trái chính phòng, phu thê Lãnh Nghệ ngủ ở thư phòng bên phải. Những người khác chia ra sương phòng hai bên.
Cổ nhân thường sinh hoạt theo mặt trời, thêm vào mọi người đều uống say, thế nên lên giường ngủ sớm.
Thành Lạc Tuyền dọn dẹp qua loa, kiếm tấm vải quét bụi trên giường, ghế. Tuy nói nơi bọn họ ở là thư phòng, nhưng chẳng có cuốn sách nào, giá sách cao cao trống rỗng toàn bụi. Có điều trên bản có tập giấy dày, ống bút còn có mấy cái bút lông, một cái nghiên mặc đơn giản.
Thành Lạc Tuyền nhìn hết thảy, xúc cảm nói:” Chẳng biết chủ nhân ngày nào nay ở đâu, bỏ lại văn phong tứ bảo, có thể thấy phồn hoa năm nào.”
Lãnh Nghệ thuận miệng nói:” Đây là chính đường, tất nhiên là nơi ở Chân gia lão thái gia rồi.”
Thành Lạc Tiệp nhớ ra một chuyện, hơi run:” Á, lão thái thái mất tích ly kỳ cuối cùng ở đây đó.”
“ Ừ, nhưng mà lão thái thái sao ngủ ở chỗ chúng ta được, mà là ...” Lãnh Nghệ đánh miệng về phía phòng ngủ chính nơi Hướng Củng ngủ:
“ Người đó rất đáng ghét, mắt cứ hai nhìn trộm thiếp, tốt nhất là đêm nay ...” Thành Lạc Tiệp che miệng cười, thì thầm:” Lão thái thái mất tích kia đột nhiên xuất hiện, dọa ông ta sợ chết khiếp, thế mới buồn cười.”
“ Bà ấy mà đột nhiên xuất hiện, dọa ông ta xong còn chẳng phải dọa cả chúng ta. Nàng nghĩ xem, đêm đang ngủ mở mắt ra thấy bà già đứng ngay đầu giường nhìn mình chằm chằm thì thế nào?” Lãnh Nghệ giọng âm u: