“ Quân nhân phục tùng là thiên chức! Chỉ cần hạ lệnh một tiếng, dù núi đao biển lửa cũng phải xông tới. Vậy mà chỉ đi đào đất đã khiến các ngươi ngầm giở trò bãi công, thế thì bảo các ngươi lên trận giết địch, có phải gặp trận khó là các ngươi trở giáo đầu hàng? Cho nên cái thói này phải diệt!”
Đảng Tiến lại cười nịnh:” Vâng vâng, đại nhân đã nhìn thấu mắt xích yếu nhất của cấm quân, phải chỉnh đốn mạnh tay mới thay đổi được thói xấu này.”
Lãnh Nghệ nhìn Thạch Thủ Tín:” Thạch tướng quân thấy sao?”
Thạch Thủ Tín tán đồng:” Đại nhân nói đúng lắm, loại chuyện này còn không nghe, sao có thể trông cậy khi ra trận! Phải chỉnh đốn.”
Ông ta đã nói vậy rồi, tướng lĩnh khác sao còn dám nói không?
Lãnh Nghệ vui vẻ nói:” Nếu mọi người đều cho rằng cần chỉnh đốn, vậy chúng ta phải tiến hành thôi. Đó là lập nên điển hình, có tấm gương mới có sức hiệu triệu, để các điển hình đó tổ chức các đội sản xuất, hắn dẫn đầu làm, ai làm biếng thì họ có quyền xử phát, như vậy mới thúc đẩy được nề nếp tốt.”
Đảng Tiến thầm nghĩ, y làm thế sẽ khiến quan quân tức giận, phụ họa ngay:” Đúng ạ, cần phải lập nên các điển hình, là các bĩnh sĩ vừa khỏe mạnh lại sẵn sàng chịu khổ cực, cho bọn họ quyền lực, là để họ dẫn dắt người khác làm tốt hơn. Mọi người nói có phải không?”
Vì đề nghị của Lãnh Nghệ chưa quá cụ thể, nghe không thấy gì quá đáng, bao gồm cả Thạch Thủ Tín, ông ta vuốt râu hỏi:” Đại nhân định làm thế nào?”
“ Cạnh tranh thăng tiến.” Lãnh Nghệ nói dứt khoát:” Chia làm hai bộ phận, từng tham gia chiến đấu thì so quân công, chưa từng tham gia chiến đấu so thể lực, sức chịu đựng và võ công. Kể cả đô chỉ huy sứ và phó chỉ huy sứ, ai có quân công cao hơn thì làm. Lựa chọn phạm vi toàn doanh, ai quân công cao hơn ở vị trí cao hơn. Doanh nào chưa tham gia thi đấu thì so hơn kém từ võ công và sản xuất.”
Lời này tức thì gây ra nghị luận, thế này không phải làm loạn hết kết cấu hiện có trong quân à?
Lãnh Nghệ đợi bọn họ bàn luận chán chê mới nói tiếp:” Tỉ thỉ kỹ năng lao động và võ công, lấy đơn vị 5 người tiến hành, trong thời gian hạn định, chọn hai người vận chuyển được lượng đất cao nhất, hai người này tỉ võ, thắng làm áp quan. Sau đó lấy mười áp quan làm một tổ, tiến hành so đấu chọn ra hai người tỉ võ tiếp, thắng làm tương ngu hầu, thua làm thừa cục. Rồi gom 10 tương ngu hầu tuần hoàn thi đấu, mọi người hiểu chưa?”
Có tướng quân râu đã hoa râm cẩn thận hỏi:” Vậy bọn mạt tướng có phải tỉ thí không?”
Lãnh Nghệ hiểu lo lắng của ông ta, lắc đầu:” Trước tiên chỉnh đốn cấp cơ sở, cấp tướng quân sau hẵng nói.”
Có nghĩa là vị trí bây giờ của đám tướng quân cũng không chắc chắn, tức thì ai nấy đều lo lắng.
Lãnh Nghệ trấn an:” Mọi người chớ lo, mục đích lần chỉnh đốn này là điều động tính tích cực của mọi người, để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ quan gia giao phó. Chỉnh đốn cấp tướng quân phải được quan gia cho phép. Nhưng ta tin quan gia sẽ đồng ý, vì đây là cách nâng cao sức chiến đấu của cấm quân. Ta mong mọi người thống nhất tư tưởng, ở điểm này không cho tiếng nói khác nào, không tuân hiệu lệnh, chém! Lời không hay ta cứ nói trước như vậy.”
Mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Ngữ khí Lãnh Nghệ hòa hoãn hơn:” Ta biết các vị tướng quân nhiều năm chinh chiến, không thể so thể lực võ công với người trẻ, cũng có một số quân công không cao nhưng chỉ huy trác tuyệt. Cho nên ta có thể tiết lộ trước, khảo hạch chủ yếu có hai cái. Thứ nhất, ta mời tướng quân có kinh nghiệm chiến đấu lại có đức cao vọng trọng như Thạch tướng quân ra đề mục tác chiến, sau đó có hội đồng đánh giá tiến hành phân thứ tự. Tiếp theo đó là năng lực cầm quân, mọi người được đưa tới đội ngũ hoàn toàn mới, tiến hành một số môn thực chiến ...”
Phương án nói ra có người vui người buồn, vui là người thấy mình có chân tài thực học mà vị trí kém người ta, buồn tất nhiên là nhóm ngược lại.
Đô ngu hầu Trương Xuyên dưới trướng của Đảng Tiến nhìn ngay ra vấn đề:” Tướng quân, Lãnh Nghệ làm thế này khiến người được đề bạt thông qua so đấu sẽ cảm kích y, hơn nữa sẽ làm loạn bố trí toàn quân, người của chúng ta không ở dưới bố trí của chúng ta, vậy thì đại kế của chúng ta ...”
“ Câm mồm!” Đảng Tiến tức giận thứ ngu xuẩn này chuyện đó mà nói ra ở đây được à, ai mà không nghĩ ra cái kế sách con đó chứ:” Ta tự có cách, không để y được toại nguyện đâu.”
“ Vâng vâng!”
Phía trên Lãnh Nghệ ra hiệu cho tất cả im lặng rồi nói:” Công tác này tất nhiên không thể triển khai toàn quân, mà chọn một đội quân để thí điểm chỉnh đốn cải cách ... Ai xung phong giơ tay.”
Làm gì có chuyện ai chịu xung phong làm việc đắc tội người này, tất cả im re.
Lãnh Nghệ đợi chốc lát không ai giơ tay, nói:” Không ai chủ động, vậy ta điểm tướng, bắt đầu từ mã quân ti kiêu mãn tả sương đệ nhất quân đi.”
Đây là một nhánh quân do Đảng Tiến chỉ huy, lòng hắn trầm xuống.
Lãnh Nghệ nói lớn:” Đảng tướng quân, ta đề bạt ngươi là vì Lý Kế Long không chịu chấp hành mệnh lệnh, chứ không phải do ngươi có công lao gì, nên nhiều người không phục. Chọn nhánh quân này chỉnh đốn trước tiên, hi vọng ngươi hoàn thành nhiệm vụ, chứng tỏ cho người khác thấy, ngươi xứng đáng, thế nào?”
Đảng Tiến đánh đứng dậy, khom người thi lễ:” Mạt tướng nhận lệnh, hết thảy nghe theo an bài của thống lĩnh đại nhân.”
“ Tốt, cứ làm như thế, chư vị tướng quân hôm nay về truyền đạt phương quán cho phía dưới, phải để tất cả được biết, nếu ta choi binh sĩ nào mà hắn không biết, người phụ trách sẽ mang tội không chấp hành hiệu lệnh, Lý Kế Long là tấm gương! Nghe rõ chưa?”
Toàn bộ tướng lĩnh đứng dậy chắp tay, hô như sấm nổ:” Mạt tướng tuân lệnh.”
“ Được, mọi người, mai chúng ta xem thi tài, giải tán.”
Rời khỏi nghị sử sảnh, nghị luận mới thực sự bắt đầu, tranh cãi không ngớt, bất kể là tán đồng hay phản đối đều hiểu, lần này e cấm quân sẽ có cách cục mới.
Trương Xuyên đi tụt lại tới gần Đảng Tiến hỏi:” Tướng quân, làm sao giờ? Y rõ ràng là nhắm vào chúng ta.”
“ Thế càng tốt.” Đảng Tiến cười âm hiểm:” Mai lựa chọn an bài từ đám Lý Kế Long, trở về phải khích bác ông ta, ông ta bị Lãnh Nghệ sỉ nhục, tuyệt đối không nuốt trôi cục tức này. Về phái ông ta tới chỗ vất vả nhất, khiến ông ta càng thêm điên tiết. Mai so tài, để lão già ông ta đấu với đám trai trẻ, có điều ông ta tuy già, nhưng thể lực không tệ, đợi thắng rồi, Lãnh Nghệ ắt xuống khen ngợi ủy thác trọng trách, cú đấm của ông ta vỡ cả gạch, tên thư sinh như Lãnh Nghệ sao chịu nổi, tiếp đó chúng ta ùa lên giết ông ta bịt miệng là xong.”
Trương Xuyên vỗ tay:” Diệu kế, diệu kế.”