“ Không phải chứ?” Lãnh Nghệ không dám tin, sắp làm cha rồi, không chỉ một mà hai đứa luôn, chuẩn bị có đứa nhóc bé xíu trọ trẹ gọi cha chạy về phía y, đang giang tay ra đón, bỗng dưng có đứa khác chen hàng đẩy ngã lao vào lòng, cảm giác này mừng quá rồi, mừng tới mức làm người ta hơi sợ:
Trác Xảo Nương gật đầu:” Vô Hương xem cho thiếp xong, tiện thể xem cho tỷ muội họ, không ngờ Tiệp Nhi còn hoài thai trước thiếp một tháng cơ, giờ là tháng thứ ba rồi.”
“ Hả?” Lãnh Nghệ há hốc mồm lần nữa, dở khóc dở cười:” Nàng ấy đúng là con vịt tồ, bản thân hoài thai những ba tháng mà cũng không biết à?”
“ Muội ấy là người luyện võ mà, bình thường ít để ý.” Trác Xảo Nương thấy trượng phu đứng ngồi không yên thì hiểu tâm trạng của y, chủ động nói:” Chàng đi thăm muội ấy đi.”
“ Ừ, ừ, ta phải đi xem thế nào, ài mấy ngày trước còn thấy nàng ấy dậy sớm múa võ nữa chứ, thật đúng là ...” Lãnh Nghệ có chút lo cho Thành Lạc Tiệp, nóng lòng rời đi, ra cửa phòng chạy về hôn Trác Xảo Nương một cái mới vội vàng chạy mất:
Thành Lạc Tiệp đang ngồi thêu ở trong phòng thì thấy Lãnh Nghệ chạy vào như gió, biết ngay là y nghe tin rồi, đợi y tới gần ôm mình thì bẻn lẽn nói:” Vô Hương nói gần ba tháng rồi.”
Lãnh Nghệ cụng đầu vào trán nàng:” Nàng đó, lớn thế này rồi còn hời hợt qua loa như thế, sau này làm mẹ ra sao?”
Thành Lạc Tiệp cười hạnh phúc, làm nũng:” Chàng thích nhi tử hay nữ nhi?”
“ Đều thích, chỉ cần là con của ta là đều thích hết.” Lãnh Nghệ cười toét miệng, cảm thấy câu này mình nói hơi tùy tiện, không hay, bổ xung:” Tốt nhất là song sinh giống nàng và Tuyền Nhi ấy.”
“ Nếu song sinh một nam một nữ là tốt nhất.” Thành Lạc Tiệp ao ước:
“ Khuê nữ nhất định sẽ xinh đẹp như nàng, nhi tử thì thông mình như ta này, ha ha ...” Lãnh Nghệ cười ha hả vòng tay qua eo bế nàng lên:” Nào, ta đưa nàng về giường.”
Thành Lạc Tiệp phát hoảng, muốn giãy ra nhưng đã bị Lãnh Nghệ bế lên rồi, vội nói:” Chàng định làm gì đấy, cẩn thận.”
“ Yên tâm, không ngã được đâu.”
“ Không phải chuyện đó, Vô Hương nói, lúc này không thể cùng phòng.”
“ Ta biết, chỉ bế nàng lên giường thôi mà.” Lãnh Nghệ nhẹ nhàng bế nàng đi về giường, ôn nhu đặt xuống:
Chỉ vài ba bước chân thôi, hiển nhiên không cần làm thế, Thành Lạc Tiệp thỏa mãn ôm cổ y, dán mặt vào má y, cảm thụ yêu thương tới từ trượng phu.
Trác Xảo Nương và Thành Lạc Tiệp đều mang thai, sáng hôm sau những người khác trong nhà mới biết tin, cả phủ gần như nổ tung trong tiếng reo hò.
Ông cụ Lãnh Trường Bi vội vàng đi bái tế tổ tiên, Tôn thị cứ nói luôn mồm Thành Lạc Tiệp là điềm lành. Chứ còn không à Trác Xảo Nương quá môn gần ba năm rồi mà có động tĩnh gì đâu, bà không nói ra chứ lo tới thắt ruột gan, không ngờ cưới Thành Lạc Tiệp về một cái liền có thai cả đôi, chẳng phải điềm lành là gì? Lãnh lão gia thì thưởng tiền cho hạ nhân hầu hạ hai nàng, đi đường cũng cứ thi thoảng đứng lại rồi ngửa mặt lên trời cười. Nhi tử thăng tiến, nhi tức mang thai, còn tin tức nào tốt lành hơn chứ?
Từ đó Thành Lạc Tuyền hưởng hết sủng ái của trượng phu, nhưng hai người kia đều có thai rồi, mỗi nàng là chưa, lòng sốt ruột. nữ nhân vốn ôn nhu điềm đạm là thế mà mỗi ngày chỉ ngong ngón đợi Lãnh Nghệ về, ăn tối xong hận không thể kéo ngay y lên giường. Có điều loại chuyện này phải nhìn sắc mặt ông trời, sốt ruột vô ích.
Mặc dù ngày ngày bị Thành Lạc Tuyền vắt cạn tinh lực, tâm tình Lãnh Nghệ vẫn rất tốt, dù sao Tề vương chết rồi, trong triều tương đối ổn đinh, y định làm biếng một thời gian, ở nhà bồi tiếp đám thê thiếp. Có điều rất nhanh một vụ án khiến Lãnh Nghệ phải đặt hết tinh lực vào đó.
Quay lại chuyện Lãnh Nghệ thăng quan, lần này gần như không ai dám tặng quà hết, vì y tuyên bố rồi, chiến sự khẩn trương, quân phí tốn kém, nếu ai tặng quà là y gửi thẳng lên tiền tuyến làm quân tư hỗ trợ đại quân. Vì Lãnh Nghệ đã làm thế một lần rồi nên không ai dám hoài nghi y sẽ lại làm thế lần nữa.
Vậy mà trước Trung Thu, Lãnh Nghệ vẫn nhận được phần quà cực lớn, tới từ phò mã đương triều Ngụy Hàm Tín.
Lai lịch vị phò mã này không nhỏ, cha là tể tướng thời tiên đế, mẹ là thân muội muội của Đỗ thái hậu, chính là mẹ của Triệu Khuông Dận và Triệu Quang Nghĩa. Hắn ta cưới Vĩnh Khánh công chúa chính là biểu chất nữ của hắn. Hiện là Bái Châu phòng ngự sứ.
Một người vốn là hoàng thân lại cưới nữ nhi của tiên đế, thân càng thêm thân, cớ gì phải tặng Lãnh Nghệ một phần hậu lễ như thế? Lãnh Nghệ không hiểu, nên quyết định gặp người tặng lễ.
Hội kiến diễn ra ở hoa sảnh Lãnh phủ, người tới tặng quà tất nhiên không phải bản thân Ngụy phò mà, mà là quản gia phủ phò mã.
Gặp mặt qua loa khách khí vài câu, Lãnh Nghệ đi vào chủ đề:” Không biết lão gia nhà ngươi tặng hậu lễ như vậy là ý gì?”
“ Đây là phần của các đại lão cấp tam ti ạ, lão gia nhà tiểu nhân có chút chuyện làm ăn trên sông, luôn được tam ti chiếu cố, nên tới hiếu kính.” Ngụy quản gia cười lấy lòng:
Lãnh Nghệ hiểu ra:” Quà lớn thế này thì các ngươi còn lấy đâu ra lãi nữa?”
Ngụy quản gia không trả lời thẳng, quanh co:” Các đại lão gia thường ngày nhọc công như vậy, hiếu kính một chút là nên ạ.”
“ Lão gia của ngươi là phòng ngự sứ, sao lại có thể đi làm ăn chứ?”
“ Dạ, lão gia tất nhiên là không có tinh lực quản chuyện làm ăn, nên đều do Nhị lão gia lo liệu thay.”
Nhị lão gia ở đây là Ngụy Hàm Dũng thân đệ đệ của Ngụy Hàm Tín, Lãnh Nghệ phe phẩy danh sách quà, không vòng vèo:” Các ngươi muốn ta làm gì?”
Ngụy Quản gia vội đáp:” Đại nhân nặng lời rồi, đây chỉ là chia phần theo thông lệ, không có ý gì khác. Tam ti trên dưới đều có, mong đại nhân đừng nộp lên, nếu không thể diện các vị đại lão gia đều khó coi ạ.”
Lại trò truyện thêm lát nữa, Ngụy quản gia cáo từ mà đi, Lãnh Nghệ nhìn vàng bạc châu báu đầy một rương, trầm ngâm chốc lát sau chuẩn bị kiệu, tới tam ti.
Tam ti tương ứng với bộ tài chính triều Tống, Tam ti sứ Triệu Đức Chiêu đã chết, hoàng đế vẫn chưa ủy phái người mới, nên luôn do hai phó sứ là Lãnh Nghệ và Vương Nhân Thiệm quản lý. Nhưng Lãnh Nghệ thì lại luôn bận quản lý Kim Minh Trì và Thẩm hình viện, cho nên thực tế tam ti do Vương Nhân Thiệm quản lý.
Do y tới mà không báo trước nên không ai biết cả.