Trời chiều ngả bóng, ráng đỏ rực một vùng.
Trù nương béo hô to "ăn cơm nào", sau đó bê hai cái chậu gỗ lớn ra, một chậu cơm, một chậu thịt luộc. Mười mấy thuyền công tụ tập xung quanh ăn cơm.
Cơm nước bình thường, Lãnh Nghệ chẳng sao, Tiểu Chu hậu từ nhỏ sống trong nhung lụa làm sao chịu nổi cơm thô canh nhạt, ăn vài miếng rồi thôi.
Lãnh Nghệ nói nhỏ:” Lần này chúng ta đi lâu đấy, muội không ăn là đói bụng, sau này làm sao? Ăn đi.”
Tiểu Chu hậu nghe vậy cầm bát đũa lên, cũng chỉ ăn thêm được nửa bát rồi thôi.
Trời tối dần, phong cảnh bên sông không thấy được nữa, Tiểu Chu hậu ở trong khoang có vẻ đứng ngồi không yên, mãi mới lí nhí nói, té ra là muốn đi nhà xí.
Lãnh Nghệ lần đầu đi thuyền kiểu này nên có biết đâu, đi hỏi thuyền thu, được chỉ tới gần chỗ lái thuyền có cái ván nhô ra, gần mặt nước, ở đó có tay vịn. Vị trí này thấp, ngồi xuống là không thấy được.
Tiểu Chu hậu ra tới đó, tuy tầm nhìn tới chỗ bánh lái đã bị che, nhưng nàng không sao tiếp nhận được chuyện này. Lãnh Nghệ thầm thở dài trong lòng, phiền phức này không ngờ tới, nhưng chính y dẫn nàng theo đành chịu.
Lãnh Nghệ ngượng ngùng tới chỗ lái thuyền:” Huynh đệ, ta thay ngươi cầm lái, ngươi vào khoang nghỉ ngơi một chút nhé.”
Lái thuyền xua tay:” Đây không phải trò đùa, ngươi là thư sinh, chớ quấy rầy.”
Vô duyên vô cớ bảo người ta giao bánh lái ra thì vô lý thật, Lãnh Nghệ đành nói thật:” Thế này, nàng là phu nhân của ta, vì đi đường nên cải nam trang cho tiện, nàng muốn đi nhà xí, làm phiền đại ca.”
Lái thuyền chẳng ngạc nhiên, vóc dáng hành động của Tiểu Chu hậu quá khác biệt, họa có mù mới không nhận ra là nữ nhân, bực bội lẩm bẩm mấy câu khó chịu đi vào khoang thuyền.
Tiểu Chu hậu nhìn trái phải, trên thuyền gần đó không có ai, bên sông là đồng hoang mới nhanh chóng ngồi xuống, một tay giữ váy, một tay giữ người, đi vệ sinh thế này chẳng dễ dàng.
Lãnh Nghệ đứng ở vị trí lái thuyền, lúc này sông rộng bao la lại ít thuyền bè qua lại, chẳng cần điều khiển. y chủ để ý mấy hướng khác canh chừng cho Tiểu Chu hậu, thấy lái thuyền nói chuyện với Hắc Sa Đầu, sau đó Hắc Sa Đầu đi thẳng tới chỗ bọn họ, không những thế còn đi về phía Tiểu Chu hậu. Lãnh Nghệ lên tiếng ngăn cản:” Làm gì thế, nội nhân ta đang đi nhà xí.”
“ Ngươi không biết trên thuyền không được phép có nữ nhân à?” Hắc Sa Đầu gằn giọng hỏi:
“ Đâu ra cái quy củ này chứ?”
“ Ta đặt ra đấy, có sao không?”
“ Trù nương không phải nữ nhân sao?”
“ Đó là người của bọn ta, không tính.”
Lãnh Nghệ biết ngay bọn chúng chỉ kiếm cớ sinh sự mà thôi, lúc này Tiểu Chu hậu cũng đã xong, đi tới nấp sau lưng Lãnh Nghệ. Dù sao y lên cái thuyền này cũng chẳng phải chỉ đơn thuần là tới Tần Châu, chẳng ngại mấy chuyện rắc rối, thuyền này trừ tên Hắc Sa Đầu và tên lùn là biết võ công ra số còn lại tối đa chỉ khỏe mạnh một chút, trong mắt y chẳng là cái gì, nhạt giọng hỏi:” Muốn gì? Nói đi.”
Tên lùn quát:” Ngươi có biết trên thuyền có nữ nhân là rất không may không, nói không chừng sẽ gây tai nạn, chìm thuyền đấy, như vậy chẳng phải mọi người đều bị vạ lây à?”
Lập tức có kẻ phụ họa:” Không sai, cho nên phàm là có người lén đem nữ nhân lên thuyền, hoặc là ném xuống nước, hoặc là cho huynh đệ trên thuyền hưởng thụ một chút, như thế mới đáng để bọn ta mạo hiểm.”
Đám thuyền phu cười hô hố kinh tởm.
Tiểu Chu hậu quốc sắc thiên hương, dù có mặc nam trang, dù cùng nhọ nồi bôi mặt, cũng làm sao che giấu dung mạo tuyệt sắc ấy. Nhất là cử chỉ lời nói ưu nhã đẹp đẽ, nhận ra không khó.
“ Hay là thế này, ra ngoài dùng quy củ giang hồ giải quyết.” Hắc Sa Đầu chỉ tên lùn:” Ngươi đánh nhau với hắn, nếu thắng thì chuyện ngươi lén mang nữ nhân lên thuyền sẽ bỏ qua, không ai hỏi tới. Nếu ngươi thua, tức phụ của ngươi sẽ để hắn dùng một đêm.”
Tên lùn liếm mép:” Tiểu nương tử, đêm nay ta sẽ cho nàng nếm thử tư vị khác với tướng công nàng, đảm bảo cả đời khó quên.”
Tiểu Chu hậu đâu ngờ mình lại lên nhầm hắc thuyền, Lãnh Nghệ chỉ là thư sinh thì đánh được ai, toàn thân sợ phát run:” Các ngươi, các ngươi vô phạm vô thiên.”
“ Tiểu nương tử nói đúng đấy, ở đây bọn ta là vương pháp.” Hắc Sa Đầu thấy nàng sợ thì càng khoái trá:
Tiểu Chu hậu sợ hãi tột độ:” Đừng, đừng, ta sẽ trả tiền, trả rất nhiều tiền mà.”
Lái thuyền nói:” Nàng muốn bỏ tiền để bọn ta phục vụ à, được, để ta.”
Tên lùn tức giận đẩy một cái:” Muốn chen ngang à, ta trước.”
“ Lão tử mấy tháng không đụng tới nữ nhân rồi, tiểu nương tử này tuy mặt đen chút, nhưng eo nhỏ, mông cong, nhìn là biết dâm lắm, ta thích.” Lái thuyền chảy nước dãi:
Tên lùn đá một cái:” Con mẹ ngươi, mù mắt à, rõ ràng là bôi nhọ nồi, không thấy cổ nàng trắng nõn nà à, nhìn bàn tay kia xem, non như cọng hành, đôi mắt long lanh long lanh. Ta đảm bảo tắm rửa sạch sẽ rồi sẽ là tuyệt sắc giai nhân đấy.”
Nghe hắn miêu tả, đám thuyền phu khác tranh nhau:” Để ta trước, để ta trước.”
Đám thuyền phu tranh giành nhau, như Tiểu Chu hậu là con mồi trong hố bẫy rồi, hoàn toàn không coi Lãnh Nghệ ra gì.
Tiểu Chu hậu nghe những lời dâm uế đó sợ hãi tột độ, dọa:” Các ngươi tới gần, ta sẽ nhảy xuống sông tự tận.”
Tên lùn cười rộ:” Nàng cứ nhảy, ta xuống sông cùng nàng tắm uyên ương, ha ha ha.”
Cả đám người lăn cười bò, với khả năng bơi lội của chúng, nàng nhảy xuống, chúng vớt lên ngay tức thì.
Lãnh Nghệ nắm bàn tay lạnh giá của nàng, nói:” Đừng sợ, có ta đây.”
Hắc Sa Đầu phì cười:” Các ngươi nghe thấy chưa, có y, các ngươi đừng hòng cưỡi tiểu nương tử, ha ha ha.”
Tên lùn đấm đá mấy thuyền phu khác:” Cút xéo, cút xéo, tránh chỗ, để thư sinh đại nhân đánh ta.”
Đám thuyền phu cười ngặt ngẽo nhường ra một khoảng trống.
Tên lùn xoa xoa tay đi tới, phanh áo ra, để lộ cơ bắp rắn chắc khỏe khoắn:” Thế này đi, ngươi là người đọc sách, nhường ngươi ba chiêu, thế nào?”
Lãnh Nghệ bóp tay ngoẹo cổ, bảo Tiểu Chu hậu:” Quay đầu đi, nhắm mắt lại.”
“ Làm, làm gì?” Tiểu Chu hậu hoảng hơn:
“ Sẽ máu me lắm đấy, nữ tử không nên nhìn là hơn, nghe lời, nhắm mắt lại.” Lãnh Nghệ ra tuy một cái, Tiểu Chu hậu dù không hiểu gì vẫn không dám trái ý, nhắm mắt lại ngay:
Bên kia tên lùn ưỡn ngực đứng đó, vỗ người:” Đấm đi, đấm đi, cho đấm ba phát.”