Tiểu Chu hậu nhìn nam nhân không quá cao lớn trước mắt, bờ vai đó tựa như gánh được cả bầu trời, si dại nói:” Phu quân, chàng thật lợi hại.”
“ Chuyện nhỏ thôi.” Lãnh Nghệ nắm tay nàng đi tới cổng thành, hỏi tên áp quan:” Giờ ta có thể vào thành chưa?”
Áp quan lảo đảo lùi lại, mặt vàng ệch, không biết trả lời thế nào.
Cùng lúc ấy trong thành tuyền ra tiếng võ ngựa, có người quát vang:” Phản tặc chớ chạy.”
Chỉ thấy đội khinh kỵ trăm người phóng tới, đi đầy là tên tướng quân tay cầm trường mâu, sát khí ngùn ngụt, bách tính không dám xem náo nhiệt nữa, bỏ chạy tứ tán.
Đội kỵ binh nhanh chóng tới nơi bao vây hai người, Lãnh Nghệ không nhiều lời, lấy ra yêu bài ném cho tên cầm đầu, tên cầm đầu vừa bắt lấy nhìn, tức thì run người xuống ngựa, quỳ một gối thi lễ:” Mạt tướng tham kiến đô ngu hầu đại nhân.”
Không phải bất đắc dĩ Lãnh Nghệ không muốn lộ thân phận thật làm gì, cho nên yêu bài này là của một đô ngu hầu Thẩm hình viện, không phải của y.
Tên Lưu đô đầu này chẳng qua chỉ là một quan chỉ huy trăm người, so với đô ngu hầu nắm 2500 quân thì chênh lệch quá xa.
Đám binh sĩ khác phản ứng cũng nhanh, thái độ Lưu đô đầu vừa thay đổi, lập tức hạ vũ khi xuống.
Lưu đô đầu cười nịnh:” Hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm ạ, các huynh đệ không biết tướng quân ngài, xin tướng quân tha tội.”
Lãnh Nghệ đá nhẹ Tả quân đầu đang đầy kinh hãi:” Vốn không nên xảy ra chuyện này, nhưng bộ hạ của ngươi thấy nương tử ta xinh đẹp thì định trêu ghẹo, tên Tả quân đầu này tới nơi không hỏi đúng sai đã đòi chặt gãy chân ta. Nen ta mới phải ra tay, chuyện này mà truyền tới tai đại thống lĩnh, cái đầu ngươi mang nuôi chó rồi.”
“ Dạ, dạ, mạt tướng ngự hạ không nghiêm, tướng quân thứ tội.” Lưu đô đầu rống vào đám binh sĩ trông cổng thành:” Kẻ nào ý đồ trêu ghẹo gia quyến tướng quân ra đây.”
Hai tên binh sĩ kia đầu ngờ chọc phải khúc xương khó nuốt như thế, quỳ xuống mếu máo:” Đại tướng quân tha mạng.”
“ Đánh gãy chân tay hai tên mù mắt này, treo lên thị chúng, xem xem còn kẻ nào dám trêu ghẹo dân nữ.”
Tức thì hai tên đó bị đám binh sĩ ấn xuống đánh túi bụi, chẳng mấy chốc chân tay tàn phế, bách tính reo hò không thôi.
Gương mặt âm trầm của Lãnh Nghệ lúc này mới lộ ra nụ cười:” Giờ ta đi được chưa?”
“ Dạ dạ, được ạ, không biết tướng quân vào thành có nơi nghỉ ngơi, có người tiếp đãi chưa ạ? Nếu chưa thì cho mạt tướng an bài, xin tướng quân nể mặt.” Lưu đô đầu khúm núm:
“ Không cần, bản quan chỉ có ít chuyện riêng, làm xong là về kinh ngay, không muốn có người đi theo.”
Lãnh Nghệ dẫn Tiểu Chu hậu rời đi trước mắt cả đám.
Vào thành rồi Tiểu Chu hậu mới dám thở phào, vuốt ngực mỉm cười.
Lãnh Nghệ quay sang:” Nàng cười là xinh đẹp nhất đấy.”
Tiểu Chu hậu có chút xấu hổ, cũng nhờ y dọc đường cùng nàng nói chuyện, dẫn dắt nàng, tâm tình mới tốt hơn, nếu không chẳng biết bây giờ mình thành người thế nào nữa:” Giờ chúng ta đi đâu?”
“ Tới Tần Châu, trước tiên thuê một cái xe ngựa đã.”
Chỉ cần chịu bỏ tiền, chẳng mấy chuyện không làm được, rất nhanh bọn họ tìm được đôi cha con đánh xe, đưa họ tiền rồi lên xe tới Tần Châu.
Xe rời thành đi về phía tây, ngồi trong xe Lãnh Nghệ chưa buông lỏng cảnh giác:” Có đuôi bám theo.”
Tiểu Chu hậu định vén rèm xe nhìn thì Lãnh Nghệ cản lại, nàng hỏi nhỏ:” Vẫn là đám binh sĩ thủ thành à?”
“ Không, nhưng là đồng bọn của chúng thôi, nếu ta đoán không nhần chúng sẽ ra tay vào lúc trời tối. Xem ra lần buôn lậu quân khí này rất lớn, Thạch Bảo Cát không để xảy ra sai sót gì, cả đô ngu hầu không quen biết vẫn muốn giết.”
“ Vậy chúng cho rằng chàng tới đây điều tra chúng rồi.”
“ Ừ!” Lãnh Nghệ biết tên Thạch Bảo Cát này vì chuyện lần trước chặn y giữa đường không thành mà ôm hận tới tận bây giờ, hiện đang thời điểm mẫn cảm với hắn, lại xuất hiện quan viên cao cấp ở Thẩm hình viện của mình, y không lo mới lạ.
Mặt trời dần khuất sau rặng núi xa, bóng tối dần buông xuống, chỉ có một chiếc xe cô đơn đi trên quan đạo hướng về phía tây dưới ánh trăng khi mở khi tỏ.
Xe ngựa đi qua một cây hòe cổ thụ, bỗng nhiên ba bóng người lao xuống kèm ba ánh bạc, chém vào khoang xe phía sau, nhưng không hề có tiếng kêu la như tưởng tượng.
Lão giả cầm đầu cả kinh, đang định nhảy lui thì một mũi đao đâm vào yết hầu.
Hai thích khách còn lại giật nảy mình, thì ra đánh xe không biết từ lúc nào đã biến thành Lãnh Nghệ, chúng phản ứng rất nhanh, đồng loạt phản kích.
Hai tên này võ công đã cao, phối hợp như một, không phải Lãnh Nghệ giết nhanh một tên thì cả ba hợp sức, khó nói thắng bại. Giờ chỉ còn lại hai tên, thắng chúng chỉ còn là vấn tề thời gian.
Đánh thêm mấy chục chiêu, một tên hét:” Tam đệ, đi tìm nữ nhân kia, bắt ả.”
Lão Tam nhìn bốn phía không phát hiện người ở đâu, đoán chừng đã trống trong bụi cỏ bên đường:” Đại ca, một mình huynh đấu lại không?”
“ Bớt thừa lời, y không giết được ta ngay đâu.” Lão Đại xuất chiêu như vũ bão áp đảo Lãnh Nghệ hòng để đệ đệ mình thoát thân:
Lão Tam nhân cơ hội chạy ngay, chốc lát sau nghe thấy tiếng hắn kêu:” Ha ha, thấy nàng rồi, xem nàng chạy đâu.”
Bên này Lãnh Nghệ đột nhiên tăng tốc đột, Lão Đại biết y cuống, không chịu giao đấu mà chỉ vờn quanh trốn tránh kéo dài thời gian.
Đúng lúc này Lão Tam cười lớn:” Tiểu nương tử, té ra nàng ở đây.”
Lãnh Nghệ quay đầu, bất chấp tên Lão Đại phi thân về phía Lão Tam:” Buông nương tử ta ra, nếu không ta giết ngươi.”
Lão Đạo thấy Lãnh Nghệ vội đi cứu người, phần lưng hoàn toàn bỏ trống, lòng mừng rỡ, cười gằn một tiếng thân hình hóa thành bóng đen, trường kiếm đâm vào lưng Lãnh Nghệ như sao băng.
Trúng!
Ai dè hắn chưa kịp mừng, kiếm đâm trúng rồi mà không xuyên qua được thân thể, còn làm kiếm cong đi.
Thiết Bố Sam!
Lão Đại kinh hoàng, tiếp đó hắn lần lượt nhìn thấy hai cảnh, đó là một màn sương máu phun ra từ nửa cái đầu của mình, màn khác là nửa cái đầu kia của mình bay đi.
Chỉ tích tắc tất cả chìm vào bóng tối vĩnh hằng.