Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 556 - Chương 556: Dương Gia Tướng.

Chương 556: Dương gia tướng. Chương 556: Dương gia tướng.

Mọi người đứng ở ngoài cổng tíu tít một lúc mới vào trong, nhưng Lãnh Nghệ bước lên bậc thềm mới để ý, sau lưng các nàng có mấy người, trong đó có một lão giả tóc hoa râm, nhưng thân hình hùng tráng như sư tử, sau lưng còn có mấy nam tử tướng mạo tương tự, hẳn là người một nhà. Chỉ là Lãnh Nghệ không nhận ra ai cả:” Mấy vị này là …”

Trác Xảo Nương giới thiệu:” Đây là Lưu Kế Nghiệp Lưu lão gia tử và nhi tử, họ là đại tướng Bắc Hán đã quy hàng Đại Tống ta, Hoa Nhị hoàng hậu phái họ tới làm gia tướng của quan nhân, nói do chàng an bài. Cho nên hiện ở tại tiền sảnh nhà ta.”

Lãnh Nghệ vỗ trán, hồ đồ rồi nhìn bảy nam tử kia mà không nghĩ ra, vôi đi tới cung kinh thi lễ:” Ra là Lưu tướng quân, tại hạ nghe tên ngài đã lâu, hôm nay mới gặp thật may mắn.”

Lưu Kế Nghiệp khom người đáp lễ:” Thống lĩnh đại nhân quá lời rồi, mạt tướng được theo thống lĩnh mới là may mắn. Mạt tướng được ân điển của quan gia, bản cho họ Dương, đổi tên là Dương Nghiệp.”

“ Chúc mừng Dương tướng quân.” Lãnh Nghệ còn hưng phấn hơn cả lần đầu gặp Triệu Quang Nghĩa, niềm nở khách sáo mời họ vào phòng nói chuyện:

Trác Xảo Nương bất ngờ vì trượng phu lại nhiệt tình với mấy hàng tướng như thế, đến nổi thê tử và hài tử cũng quên luôn, đoán hẳn có việc hệ trọng lắm, không quấy nhiễu nữ, dẫn đám tỷ muội về nội trạch trước.

Lãnh Nghệ dẫn đám Dương Nghiệp tới hoa sảnh, đợi phó dịch mang trà nước lên lui ra liền hỏi tới bảy người còn lại, Dương Nghiệp giới thiệu từng người con.

Trò chuyện vài câu Dương Nghiệp mới nói:” Không giấu đại nhân, mạt tướng không phải chủ động quy hàng, mà bị một nữ tử bắt sống, nói là hảo hữu của ngài, vì ngài tán thưởng mạt tướng, không muốn bị hủy trong chiến tranh hai nước, muốn mạt tướng hàng. Mạt tướng không chịu, nàng lại lần lượt bắt bảy nhi tử của mạt tướng. Trong thành không soái, Bắc Hán vương liền đầu hàng, mạt tướng đành hàng theo.”

Lãnh Nghệ nghe mà câm nín, Bạch Hồng quá thô bạo rồi, dùng cách trực tiếp như thế, y không biết chuyện này tốt hay xấu nữa, nhất thời không nói lên lời:

“ Sau đó Bạch Hồng cô nương mời quan gia tới, quan gia chấp nhận mạt tướng đầu hàng, ban họ mới.” Dương Nghiệp vô cùng ảm đạm kể nốt:

Lãnh Nghệ à một tiếng, chẳng trách Triệu Quang Nghĩa chẳng trọng dụng họ, bị nữ nhân bắt sống thì còn bản lĩnh gì? Có điều bản lĩnh Dương gia tướng không phải ở võ nghệ siêu quần mà là chỉ huy thiên binh vạn mã, hơi do dự, nói nhỏ:” Phải chăng quan gia lạnh nhạt với tướng quân?”

“ Không, không, quan gia lấy lễ đối đãi rất chu đáo...” Dương Nghiệp thở dài:” Quan gia công phá Thái Nguyên xong, hạ chỉ cho bách tính di chuyển tới Tây Kinh, sau đó hủy thành Thái Nguyên, rất nhiều bách tính không kịp đi hoặc không muốn đi bị lửa lớn thiêu cháy. Dương Nghiệp thân là tướng thủ thành không thể bảo vệ bình an cho bách tính ...”

Lãnh Nghệ giật mình, Triệu Quang Nghĩa còn có việc làm tàn ác vậy sao? Về mặt chiếc lược đây là cách tốt nhất đảm bảo dẹp yên đất mới thu phục, nhất là khi Bắc Hán ở sát Liêu, quân Tống rút đi, rất dễ sinh ra phản loạn, nhưng cách này cũng quá cực đoan. Lãnh Nghệ không cách nào bình phẩm, đành chuyển đề tài:” Quan gia chinh phục Bác Hán xong bước tiếp theo tính toán ra sao? Tướng quân liệu có hay?”

Dương Nghiệp gật đầu:” Quan gia muốn thừa thắng thảo phạt nước Liêu, mạt tướng ra sức ngăn cản, nói nước Liêu cường thịnh không kém Đại Tống, dốc hết quốc lực vẫn chỉ có vài phần thắng. Quan gia không nghe. Có điều nhìn việc làm của quan gia, tựa hồ không phải là do nóng lòng lập chiến công hiển hách, có lẽ còn có ý đồ nào khác, mạt tướng không dốc sức ngăn cản.”

Nhìn ra được điều này thật không tệ, danh bất hư truyền, Lãnh Nghệ chắp tay nói:” Tướng quân sở trường dùng binh, am hiểu quân ngũ, có tướng quân tới giúp ta, thật là may mắn lớn. Vừa vặn Thạch Thủ Tín bị cách chức, chức phó thống lĩnh cấm quân còn trống, tướng quân thay thế ông ấy thì tốt rồi.”

Dương Nghiệp ngỡ ngàng, ông ta vốn chán nán vì phái tới làm một gia tướng khác nào gia phó, cứ nghĩ với thân phận hàng tướng của mình, có lẽ phải tới thế hệ sau bén rễ ở Đại Tống này mới được trọng dụng. Ai ngờ Lãnh Nghệ vừa về đưa ngay ông ta lên vị trí cao như vậy, Dương Nghiệp sinh cảm giác gặp được tri kỷ, đứng dậy quỳ một gối:” Đa tạ đại nhân tín nhiệm, mạt tướng nhất định hiệp trợ đại nhân, thống lĩnh tốt cấm quân.”

Lãnh Nghệ lại nhìn lục nhi tử Dương Duyên Chiêu của ông ta, sau khi Dương Nghiệp tử trận chính người này gánh Dương gia, nhiều lần lập kỳ công trong cuộc chiến với Liêu, nói:” Cấm quân thị vệ mã quân thiên uy tả sương đô chỉ huy sứ Đảng Tiến ý đồ phản loạn đã bị xử tử, vị trí trống của hắn do ngươi thay thế.”

Dương Duyên Chiêu bất ngờ không kém cha mình, vội vàng quỳ một chân hô lớn:” Cảm tạ đại nhân, mạt tướng nhất định không cô phụ kỳ vọng của đại nhân.”

Tiếp đó Lãnh Nghệ lệnh đại lang thay thế Ngô Phối Tường, nhị lang thay Trương Xuyên, tam lang giám công Kim Minh Trì. Những người khác tạm thời làm giáo quan phụ trách tháo luyện cấm quân.

Mấy cha con Dương gia cứ ngỡ nằm mơ, thế này không chỉ là ơn tri ngộ, là ơn tài tạo với Dương gia rồi.

Lãnh Nghệ nói thật:” Ta trông cậy vào các vị đó, cấm quân Đại Tống tuy đông, tinh nhuệ nhưng kỷ luật hỗn loạn, sơ hở quá nhiều. Không chỉ ta không hài lòng, quan gia cũng cực kỳ bất mãn, lệnh ta chỉnh đốn. Nhưng ta không hiểu cầm quân đánh trận, kết quả hở trái hở phải, làm việc này hỏng việc kia, nên lần này trông cậy vào các vị tướng quân rồi.”

“ Tướng quân quá khiêm nhường.” Dương Nghiệp khom lưng nói:” Sau khi tới kinh thành, mạt tướng nghe nói thống lĩnh mạnh tay điều chỉnh cấm quân, tuy có nhiều tướng quân liên quan mất chức, nhưng được đông đảo binh sĩ tán đồng. Điều này phải có khí phách mới làm được.”

Đây đúng là chiêu số hay, Lãnh Nghệ khá đắc ý, nói cho cùng y chưa phát huy hết hiệu quả, nếu không chẳng có chuyện hơn nghìn cấm quân rời kinh mà không biết, chưa kể nói tới tổ chức, thao luyện, chỉ huy, vô vàn điều khác y chưa hiểu. Y không giấu diếm, nói hết ra khó khăn này:” Tạm thời các vị ở nhà ta, đợi ta bẩm báo lên hoàng hậu sẽ an bài nơi ở cho các vị.”

Đám Dương Nghiệp cảm kích, biết y mới đi xa về, không quấy nhiễu nữa.

Lãnh Nghệ về tới nội trạch, gọi Trác Xảo Nương vào phòng, kể ước hẹn ba năm với Tiểu Chu hậu, nói rõ nguyên do với nàng. Trác Xảo Nương đối với chuyện này cũng tán đồng, nàng và Tiểu Chu hậu như tỷ muội, giờ Tiểu Chu hậu khác nào không nhà để về, trượng phu chỉ là cho một mái nhà thôi. Nàng giờ hoải thai, lại có sắc phong, lòng yên tâm hơn trước rồi, không so đo nữa.

Đêm hôm đó Lãnh Nghệ ngủ lại trong phòng Trác Xảo Nương, kể cho nàng nghe chuyến đi dài ngày của mình, tất nhiên kể phong thổ nhân tình, chuyện đấu tranh không nhắc tới.

Bình Luận (0)
Comment