Triệu Quang Nghĩa lên ngôi vị chưa lâu, lại bằng phương thức gây ra nhiều nghi vấn tranh cãi, cái ghế của ông ta còn chưa vững, tất nhiên mọi quyền lực đều ôm vào mình, Triệu Nguyên Tá tuy là thái tử, kỳ thực còn chưa gây dựng được vây cảnh của mình, người giúp đỡ bên cạnh hạn chế.
Sai lầm của Triệu Nguyên Tá là hắn không biết kế hoạch của Triệu Quang Nghĩa mới dùng cách này hãm hại Thạch Thủ Tín, Lãnh Nghệ không nói ra điều ấy mà vỗ bàn:” Đại tướng triều đình theo quan gia xuất chinh gần hết, quan gia muốn ông gánh tội cũng không thể ở thời điểm này, nếu không một khi có sự cố bất ngờ? Kinh sư lấy ai cầm quân, hồ đồ.”
Thạch Thủ Tín càng nghĩ người càng phát run, không phải ông ta ngu xuẩn, chỉ vì tư tường quân thần ăn sâu bén rễ trong lòng, gặp chuyện không suy sẽ sâu xa hơn.
Lãnh Nghệ thấy đã tới lúc, trầm giọng hỏi:” Rốt cuộc hắn nói gì mà ông cam nguyện đem cả cửu tộc ra mạo hiểm?”
Thạch Thủ Tín suy ngẫm một hồi, rốt cuộc nói:” Hôm đó đại hoàng tử hốt hoảng chạy tới nói với ta là nhi tử ta buôn lậu quân nhu tới Tây Hạ, nước Liêu bị ngươi bắt. Đây là tội thông địch, phản quốc. Còn khóc lóc nói Thạch Bảo Cát lừa hắn, nói chỉ buôn lậu trúc mộc thôi, hắn cũng được chia không ít. Vốn không cần quân đội vận chuyển, vì gần đây dải Tần Lĩnh xuất hiện không ít phỉ tặc, hàng lại nhiều. Hắn không chịu được dụ hoặc đã tự ý điều hai doanh cho Thạch Bảo Cát.”
“ Lời đó trẻ con cũng không tin, vậy mà ông cũng tin.”
“ Hắn lấy mật chỉ của quan gia ra, nói là hỏi quan gia phải làm sao, quan gia chửi mắng hắn, nói hắn là trưởng tử, tương lai là thái tử, không thể có sai sót, chuyện này chỉ có thể để ta gánh. Chỉ cần nhận toàn bộ, sẽ giết mỗi ta và Thạch Bảo Cát. Ta nghĩ, nếu ta không nhận thì cả nhà phải chết đành phải nhận.”
Lãnh Nghệ hừ một tiếng:” Đó là mật chỉ giả.”
“ Không thể nào, ta nhận ra bút tích quan gia mà.”
“ Ta hỏi ông, hắn tới tìm ông khi nào?”
“ Ba ngày trước.”
“ Ông còn chưa hiểu ra à? Ta bắt được lệnh lang cách đây 10 ngày, ta đi ngày đêm mới về được tới kinh thành. Cho dù hắn có mật thám biết tin, chạy về báo với hắn, sau đó hắn phải gửi thư cho quan gia, rồi quan gia trả lời hắn gửi về kinh thành. Ông nghĩ xem, bảy ngày có đủ để làm những chuyện đó không?”
Thạch Thủ Tín là tướng cầm quân thường gửi tin báo khẩn, biết 7 ngày không đủ từ biên cảnh Tây Hạ về tới kinh thành, lại từ kinh thành tới bắc cương, tiếp đó từ bắc cương về kinh thành. Mình trong lúc nóng ruột không để ý sơ hở lớn này.
Lãnh Nghệ nói tiếp:” Còn sơ hở lớn hơn nữa, khi ta bẩm báo với Hoa Nhị hoàng hậu mới biết, hoàng hậu thu được quân tình khẩn cấp của quan gia, nói quan gia đang tiến tới U Châu nước Liêu. Yêu cầu hoàng hậu dựa theo kế hoạch, phái đại tướng tập kết quân ở biên cảnh, đợi quân Liêu truy đuổi quan gia thì đánh bọc hậu diệt địch. Ông nói xem, đại tướng đó là ai?”
Thạch Thủ Tín khàn giọng:” Là ta sao?”
Lãnh Nghệ điên tiết mắng chửi:” Đúng, là lão già hồ đồ ông đó, quan gia phái ông và Tào Bân chia quân hai ngả tập kết ở Dịch Châu, quan gia nếu muốn ông gánh tội sao còn phái ông đem cấm quân đi cứu mình?”
Thạch Thủ Tín tới đây hiển nhiên choàng tỉnh, gầm lên:” Triệu Nguyên Tá, hắn lừa ta ... Ta nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, vậy mà hắn lừa ta.”
“ Nếu ta không lầm, Triệu Nguyên Tá và lệnh đường là một bọn, sau khi lệnh đường bị bắt, hắn mới dùng chiêu này để che giấu, chỉ cần ông nhận tội. Quan gia sẽ giết chín họ của ông, tội ác của hắn cũng được che đậy thành công.”
“ Vì sao? Chúng che giấu cái gì mà phải làm thế?”
Lãnh Nghệ trố mắt, ông ta thật thà quá rồi, trực tiếp đánh thức ông ta:” Ông nghĩ, lệnh lang vì chút tiền bạc mà mạo hiểm tội tru di cửu tộc à, vì chút tiền mà tư thông với cả Tây Hạ và Liêu à?”
Gương mặt già của Thạch Thủ Tín co quắp:” Ngươi nói, nói ... Chúng mưu phản?”
Lãnh Nghệ gật đầu:” Đúng, mục đích của chúng ta tăng cường thực lực cho địch, giết chết quan gia.”
“ Không thể nào.” Thạch Thủ Tín thốt lên:
“ Không à.” Lãnh Nghệ không kìm được cơn giận, suýt tát cho ông ta một phát:” Ông ngu xuẩn tới mức đó rồi à, đợi ngày ông tin là ngày chết của chín họ đấy, quân Liêu có nam hạ giày xéo bách tính cũng là lỗi của ông, khốn kiếp.”
Thạch Thủ Tín suy sụp, nhìn Lãnh Nghệ cầu khẩn:” Đại nhân, vậy, vậy chúng ta phải làm gì đây? Ngài nói, ta sẽ nghe ngài …”
Chiều ngày hôm đó, Hoa Nhị hoàng hậu triệu tập hội nghị tể chấp, đồng thời gọi cả Triệu Nguyên Tá tham gia.
Triệu Nguyên Tá không biết xảy ra chuyện gì, có điều với một vị hoàng tử mới mười lăm tuổi mà nói, tham gia hội nghị cao cấp thế này mới là lần đầu.
Khi hắn tới nơi thì đại sảnh của cung Phúc Ninh đã có lưu thủ tể tướng Thẩm Luân, xu mật sứ Sở Chiêu Phụ, xu phật phó sứ Thạch Hi Tái, còn có tham tri chính sự Lãnh Nghệ và phó thống lĩnh Dương Nghiệp.
Trừ những người đó ra còn có một người làm Triệu Nguyên Tá vừa giận vừa sợ, Thạch Thủ Tín. Chuyện gì thế này? Ông ta phải ở trong đại ngục chứ? Triệu Nguyên Tá không có chút chuẩn bị nào, lấy cớ đau bụng rời đại đại điện, kéo dài thời gian.
Thế nào cũng có chuyện chẳng lành, Triệu Nguyên Tá tức tốc đi tìm điện tiền nội trực chỉ huy sứ Trương Sư tới, nói nhỏ:” Ngươi lập tức triệu tập thị vệ nội trực, nếu chúng có ý đồ bất lợi với bản vương thì xông vào cứu ngươi, hiểu chưa?”
Trương Sư vội khom người nói:” Thần hiểu.”
“ Thông tri các đô chỉ huy sứ khác lãnh binh đợi lệnh, đề phòng bất trác.”
“ Vâng.”
An bài thỏa đáng xong Triệu Nguyên Tá mới an tâm được một chút đi vào đại điện.
Hoa Nhị ngồi sau bàn như đang chờ đợi hắn tới hỏi:” Vương gia, giờ bắt đầu được chưa?”
Câu này làm Triệu Nguyên Tá rất hưởng thụ:” Được rồi, nương nương bắt đầu đi.”
Hoa Nhị mới quay sang mọi người phía dưới:” Hôm nay chủ yếu triệu tập chư vị ái khanh của xu mật viện, hai vị thống lĩnh cấm quân, thương lượng chuyện tăng viện cho quan gia. Sở khanh, đọc đi.”
Trước đó Hoa Nhị đã giao mật lệnh của Triệu Quang Nghĩa cho xu mật sứ Sở Chiêu Phụ, ông ta lớn tiếng đọc ra, chính là mật chỉ yêu cầu Tào Bân và Thạch Thủ Tín điều cấm quân viện trợ. Mọi người nghe mà bất ngờ, quan gia chẳng lẽ chưa biết Thạch Thủ Tín đã bị vào ngục hay sao còn điều ông ta và Tào Bân chia binh tới Dịch Châu tập kết. Tất cả nhìn Lãnh Nghệ.