Cả đám đại thần biến sắc, đúng là đưa dao cho trẻ con nghịch mà, xu mật phó sứ Thạch Hi Tái lên tiếng:” Vương gia nói thế không được, dù vương gia không lo cho đám lão thần, nhưng hoàng lăng thì sao, thái miếu thì sao? Trăm vạn bách tính thì sao?”
Triệu Nguyên Tá nhận ra mình nói năng quá tùy tiện, hơi xấu hổ:” Ý bản vương không phải thế, ta nóng lòng đi cứu phụ hoàng, nếu vậy ta để lại ba vạn năm nghìn quân thủ thành là đủ.”
Càng nói càng hồ đồ, Thạch Hi Tái trầm giọng nói:” Kinh thành rộng lớn như thế, ba vạn rưỡi sao đủ?”
Triệu Nguyên Tá không chịu nổi người khác chống đối mình:” Không thể nhiều hơn nữa, mạng các ngươi quan trọng, nhưng mạng ta và phụ hoàng càng quan trọng hơn.”
Lãnh Nghệ nói vào:” Quan gia sở dĩ dẫn sương quân xâm nhập nước Liêu không phải là để đánh Liêu, mà là dụ địch tới biên cảnh Đại Tống, sau đó cắt đường lui của địch. Khi đó cấm quân mới toàn diện xuất kích diệt địch. Cho nên nếu vương gia điều toàn bộ cấm quân đi sẽ lập tức khiến quân Liêu cảnh giác, làm hỏng kế hoạch của quan gia.”
Tào Bân gật đầu:” Lời Lãnh thống lĩnh phải lắm, quan gia trước khi xuất chiến cũng cho thần phương hướng tác chiến, nên không thể điều quá nhiều quân, tránh đánh cỏ động rắn. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tiếp ứng cản địch.”
Nói ra thì tên tiểu tử Triệu Nguyên Tá không phải kém, một mình hắn đối diện với nhiều người phản đối như vậy mà không cuống, chủ ý xấu liên tiếp, khiếm khuyết chẳng qua là quá non nớt mà thôi:” Phương án đó không được, các ngươi phải nghe ta, điều toàn bộ quân đội tới biên cảnh quyết tử chiến với quân Liêu. Cứ làm thế đi, kẻ nào không nghe là kháng chỉ, giết không tha.”
Tức thì cả đại điện im phăng phắc.
Lãnh Nghệ lạnh nhạt nói:” Chuyện liên quan tới đại kế của quan gia, dù chết ta cũng phải nói.”
“ Được! Được lắm Lãnh Nghệ!” Triệu Nguyên Tá vừa giận vừa mừng, thế này là hắn có cớ rồi, quát lên:” Người đâu, bắt tên loạn thần tặc tử này cho ta.”
Dương Nghiệp thoáng do dự, cuối cùng vẫn đi tới chắn trước mặt Lãnh Nghệ. Trong thời khác sinh tử, vẫn có người nguyện che chắn cho mình, Lãnh Nghệ hài lòng, người này đúng là tin được, khẽ gật đầu trấn an ông ta, bước lên nói:” Giọng vương gia nhỏ quá, bên ngoài không nghe thấy đâu, hay tới cửa mà gọi có khi bọn chúng nghe thấy đấy.”
Triệu Nguyên Tá biến sắc, chạy ra cửa điện, vì đang bàn quân cơ đại sự nên cửa đóng lại, vừa mở ra liền thấy một hàng thị vệ thì mừng lắm:” Mau xông vào, bắt tên Lãnh Nghệ đó. Mau.”
Đám thị vệ đứng im như chẳng nghe thấy.
Triệu Nguyên Tá bấy giờ mới nhận ra chuyện khác thường, lại hô:” Trương Sư! Trương Sư!”
Giọng Lãnh Nghệ từ sau lưng hắn truyền ra:” Không cần gọi nữa, giờ thân tín của vương gia không ở đây đâu, người của ta dẫn chúng đi uống rượu rồi. À phải quên nói với vương gia, vì đảm bảo cơ mật cho cuộc hội nghị này, được hoàng hậu nương nương cho phép, ta đã đổi cấm quân nội trực ra ngoài, do Ngự Long nỗ trực của ta canh gác.”
Triệu Nguyên Tá kinh hoàng lùi lại:” Ngươi định làm gì bản vương?”
Lãnh Nghệ kinh ngạc:” Thần sao dám làm gì vương gia cơ chứ? Chẳng qua khi hiệu lệnh của vương gia và thánh chỉ của quan gia mâu thuẫn, nếu không thể kiêm cố, thần chỉ đành nghe lệnh của quan gia thôi. Không chỉ thần, mà mỗi người ở đây đều thế, có phải không?”
Đây là lựa chọn tất nhiên, mọi người đều gật đầu, Hoa Nhị khẳng định:” Thánh chỉ của quan gia là tối cao vô thượng.”
Tào Bân chắp tay nói với Triệu Nguyên Tá:” Thần tuân theo kế hoạch tác chiến của quan gia.”
Triệu Nguyên Tá cứ nghĩ khi phụ hoàng không có mặt, lại có thứ thánh chỉ mập mờ này, hắn có thể khiến người khác ngoan ngoãn phục tùng, không ngờ chuyện chẳng đơn giản như vậy, giở bài cùn:” Ta nhất định điều toàn bộ cấm quân đi thì sao?”
“ Thần sẽ lập tức dùng tín sứ hỏa tốc bẩm báo quan gia, nếu không được quan gia cho phép, thần không để vương gia dẫn toàn bộ cấm quân đi.” Lãnh Nghệ chắp tay nói dứt khoát:” Vương gia có quyền điều binh, thần có quyền điều hành.”
Bây giờ quan trọng nhất có thể dẫn binh đi tới Dịch Châu, thừa cơ giết cha hắn và Triệu Đức Phương, chỉ cần họ chết, thiên hạ là của mình, còn sợ ai, Triệu Nguyên Tá tạm nhường một bước:” Được, ta chỉ dẫn bốn mươi vạn đi, để lại hai mươi vạn giữ kinh sư, được chưa?”
Lãnh Nghệ giơ một ngón tay:” Mười vạn, không thể nhiều hơn, đó là thánh chỉ của quan gia, huống hồ lần tập kết này phải làm âm thầm.”
“ Mười vạn thì làm được cái gì?” Triệu Nguyên Tá nhảy dựng lên:
“ Đủ diệt quốc.” Tào Bân lớn tiếng nói:” Năm xưa thần lãnh binh hạ Nam Đường, phá Hậu Thục chỉ cần 10 vạn, giờ chúng ta không cần diệt địch, chỉ cần cản chân chúng, không cho địch chi viện. 10 vạn là nhiều rồi, nếu là thần, năm vạn là đủ.”
“ Ngươi khoác lác cái gì? Nếu bại trận thì ngươi có mấy cái đầu?” Triệu Nguyên Tá đùng đùng nổi giận:
“ Thần chỉ có một cái.” Tàn Bân tính không sợ trời chẳng sợ đất:” Quân Liêu vốn không nhiều bằng Đại Tống ta, chúng truy kích quân ta tối đa 15 vạn, quân ta thua quân Liêu ở kỵ binh, đánh không được thì chúng chạy, ta đuổi không được. Nhưng hiện chúng ta chỉ chặn đường, chỉ cần thủ vững, lấy ưu đánh nhược, không phải sợ chúng.”
Luận tới cầm quân tác chiến, Triệu Nguyên Tá sao tranh luận nổi với ông ta, nhìn sang đám Sở Chiêu Phụ:” Còn các ngươi thì sao?”
Sở Chiêu Phụ hết sức cung kính nói:” Bọn thần là văn thần, không hiểu quân sự, xin nghe hoàng hậu và các vị tướng quân.”
Hoa Nhị mỉm cười:” Ai gia thấy Lãnh đại nhân và Tào tướng quân nói có lý.”
Triệu Nguyên Tá biết hôm nay khó đạt được mục đích rồi, bất kể thế nào, cứ nắm quân trong tay đã, nếu không vạn nhất có biến thì nguy:” Nếu hoàng hậu nói thế thì mười vạn cũng được, ta lấy thượng tứ quân của mã quân thị vệ ti, vừa vặn mười vạn.”
Không ngờ Lãnh Nghệ lắc đầu:” Vương gia chỉ có thể mang bộ quân, không thể mang mã quân.”
Triệu Nguyên Tá chỉ mặt Lãnh Nghệ:” Ngươi có ý gì, có phải là không muốn ta đi giải cứu phụ hoàng? Ngươi muốn mưu phản à?”
Lãnh Nghệ gạt tay hắn:” Thứ nhất, lần này điều quân đi là để chấp hành kế hoạch cản địch rồi phản kích, không phải giải cứu, quan gia đang dụ địch chứ không phải gặp nguy hiểm. Thứ hai, mật chỉ quan gia đã nói rõ, bí mật tập kết, không được gây chú ý. Mười vạn mã quân hành động, gây kinh động quá lớn. Thứ ba, một khi dụ địch thành công, nhiệm vụ của vương gia là phòng thủ trận địa, khi ấy bộ binh càng có lợi hơn kỵ binh. Thứ tư, khi hết thảy thuận lợi, cần nhanh chóng ra chiến trường, kỵ binh mới là vương bài đảm bảo diệt địch. Vương gia, nếu không làm theo trình tự này, kế hoạch sẽ hỏng, tâm huyết của quan gia sẽ trôi theo dòng nước.”
Không ai nói gì cả, tức là không ai phản đối Lãnh Nghệ, Triệu Nguyên Tá nhìn hắn oán độc:” Được, bộ quân thì bộ quân.”
Hội nghị tới đó coi như kết thúc, Triệu Nguyên Tá hầm hầm bỏ đi.